2:"Anh đang lạm quyền!! Lạm quyền đó!!"

469 91 39
                                    

Lại dọa em. Anh ngủ ngon ạ!!

_________________________

   "Từ sáng đến giờ vẫn không thay bông băng gì à??" - Tôi đặt cặp tài liệu xuống nền rồi đi tới nhìn cái chân đang tập tễnh bước của hắn. - "Cả ngày hôm nay anh làm cái gì?"

   "Gỡ ra xót lắm." - Hắn mặc kệ tập tễnh ra xách túi đồ tôi mua về, mang vào phòng ngó ngó mà hỏi. - "Không mua thịt bò à??"

   "Bò bủng gì, anh đang kiêng đấy. Từ giờ cho đến lúc lành chỉ ăn thịt lợn thôi."

Trông cái điệu bĩu môi ăn vạ muốn đấm cho một nhát. Ít nhất thì hắn ở nhà cũng biết cắm cơm với bật bình nóng lạnh để tôi về tắm, mà bữa nay cũng hơi lành lạnh nên tôi chỉ tắm qua loa là xong.
Ra thấy hắn đang vừa đứng bếp rang thịt vừa nhoay nhoáy bấm điện thoại.

   "Thế nay xin nghỉ à?" - Tôi hỏi.

   "Ừ chắc mai đi làm lại. Haizzz. Lại còn đồ án chưa đâu vào đâu nữa."

   "Tranh thủ xem qua đi, để em nấu."

Tôi tới thế chỗ hắn đứng bếp rồi nhanh chóng làm nốt mấy món còn lại cho bữa tối. Ban đầu tôi ăn nhạt lắm, sau quen hắn thế là nấu theo khẩu vị của hắn, món nào cũng mặn mặn không có cơm trắng là ăn không nổi.

À, hắn tên đầy đủ là Lê Văn Quyền, đang 22 kém tôi 3 tuổi, hiện đang là sinh viên năm cuối của trường gì gì thiên về kiến trúc nghệ thuật ấy. Mà giờ đang là thời điểm hắn phải cày cuốc đồ án tốt nghiệp song cũng là lúc lao đầu đi cày tiền giúp đỡ gia đình nên mọi thứ cứ rối tinh rối mù.

Đã thế cái máu đú đởn mãi chưa bỏ, đám bạn của hắn chẳng tên nào ra hồn cứ rủ rê hắn đàn đúm chểnh mảng học hành. Mốt rớt đồ án tốt nghiệp thì bắt đền ai?

   "Mà này, 500 kia rốt cuộc là thế nào? Nãy em tan làm qua hỏi ông sửa xe có nói 500 nào đâu?"

   "Uiii, em nấu nhanh đi, anh đói."

Bụng muốn nói tiếp mà thấy hắn đang loay hoay ngồi vững với cái chân què nên tôi đàng nhịn lại nuốt xuống cục tức.

Dọn bữa tối ra bàn, xới bát cơm đầy cho Văn Quyền, tôi tò mò ngo ngó màn hình laptop hòng muốn xem thử đề tài đồ án của hắn là gì thì, ngay lập tức hắn gập laptop lại.

   "Tiền nhà tháng này em trả chưa?" - Văn Quyền đặt laptop sang một bên rồi lảng sang hỏi tôi chuyện này.

   "Sáng nay trả rồi, cô tính giảm trọ mà em bảo thôi."

   "Ơ hay. Em bị đần à." - Hắn đặt cạch đũa xuống nói.

   "Hả. Tháng trước cô đã miễn cho rồi, sao mặt dày để cô giảm tháng này được chứ?" - Tôi nhăn mày đặt bát cơm xuống.

   "Trời ơi liêm sỉ gì tầm này, bả giảm thì cứ giảm thôi ai ép bả đâu? Em cứ nghĩ quá."

   "Thế anh giải thích 500 nghìn anh vay em đi?"

    "Haizzzz. Có 500 nghìn mà cứ vặn vẹo thế nhờ."

   "Vấn đề không phải là giá trị to hay nhỏ, vấn đề là anh đang có biểu hiện mập mờ đấy."

Giá như chúng ta... - Trang SơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ