4: "Bạn trai em. Hắn làm em buồn à?"

388 79 46
                                    

  "Thứ hai là ngày đầu tuần, bé hứa cố gắng chăm ngoan." 

___________________ 

Sức trẻ thật đáng nể, Văn Quyền ngã gần què chân mà nay thay bông băng thấy vết thương đã lành đáng kể, đi đứng cũng vững hơn nhiều. Giờ da non không còn dính vào bông băng nữa nên lúc thay ra nhẹ nhàng đi nhiều.

Hắn ngồi trên giường còn tôi nửa quỳ trên nền thay băng gạc cho hắn.

   "Nè, cho em đó." - Đột nhiên hắn nói.

   "Hửm." - Tôi hỏi chấm mà nhìn cái hộp nhỏ màu xanh navi mà hắn chìa ra.

   "Quà kỉ niệm 777 ngày yêu nhau."

   "Trời má."

Thiếu gì ngày mà đi chọn cái ngày 777 nghe như đám giỗ ma chay thế hả!! Song tôi vẫn vui vẻ nhận lấy hộp đó rồi háo hức mở ra, trong lòng cực kì mong chờ bên trong là nột chiếc nhẫn.
Ấy mà.

Là cục kẹo socola hình bông hoa.

   "Socola của Bỉ đó, ngon lắm luôn." - Văn Quyền nói.

Dù hơi thất vọng nhưng tôi vẫn vui vẻ bỏ vào miệng ăn xem xem thế nào, công nhận ngon thật, đây là viên socola ngon nhất mà tôi từng ăn.

   "Sao có mỗi 1 viên thế?" - Tôi hỏi hắn.

   "Thì bạn anh đi Bỉ mang về cho anh, cả hộp có đúng 2 viên không nỡ ăn hết nên mang về phần cho em đó."

Nghe thế mà tâm trạng tôi ngọt lịm, hơi ngượng ngùng lên giường ngồi cạnh Văn Quyền rồi nhoài mình sang hôn lên môi hắn. Hắn thì vòng tay qua eo tôi, đang định âu yếm thì bị tôi cắt ngang.

   "À mà bác gái sao rồi?"

Ý tôi là vụ tai nạn rách trán đó.

   "Ờ thì, cũng có tuổi rồi nên chỗ rách cũng lâu lành, nhưng cũng không còn gì đáng lo."

   "Ừm."

Nay là ngày nghỉ nên như thường lệ, tôi dành cả ngày quanh quẩn ở nhà với hắn.  Chỉ là, đã lâu rồi tôi với hắn không đi ăn hàng quán với nhau, cứ rúc ở nhà mãi cũng chán. Nên lúc ngủ trưa tôi bảo hắn là tôi mới nhận được lương hay là tối nay đi ăn quán, thì hắn lại bảo thôi, tiền bạc nên tiết kiệm một chút.

Với cả tối nay hắn cần hoàn thiện đồ án.

Vậy sao.

Vì có những thứ lặp đi lặp lại trở thành thói quen nên khi đột nhiên chệch ra ngoài khiến tôi hụt hẫng lắm. Căn bản là vào ngày này hắn hầu như rảnh vô cùng, có lúc bảo hắn học hành thì hắn lại nói chỉ dành riêng tối thứ 7 để thoải mái đầu óc. Thế mà.

Tâm trạng tôi trùng xuống, lại dặn lòng mình suy nghĩ nhiều quá nên chẳng nghĩ nữa, nhắm mắt cố ngủ cho qua ngày.

   "Dạ, em nghĩ chỗ tường đó nên để trống hoặc vẽ họa tiết đơn giản chứ cầu kì quá sẽ khiến bố cục rối mắt." - Tôi nghe thấy hắn nói chuyện qua điện thoại. - "Ờm... Mai thì em có việc trên công ty nên không qua được. Thế, thế tối nay có được không ạ? Vẽ đơn giản thì một tối là xong."

Ồ.

Tôi trở mình giả vờ ngủ tiếp.

_____________________________________

Giá như chúng ta... - Trang SơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ