Chương 1.

1.3K 73 0
                                    


Hôm nay có vẻ là ngày rất đặc biệt...

Mọi người trong làng nhốn nháo cả lên. Người từ đầu làng cho tới cuối làng đều đang bàn tán về một người.

Chiếc xe hơi chạy qua, thời đó nhà nào có xe hơi thì phải nói là giàu nhất vùng. Người ngồi trong xe là một cô gái, đó chính là người mà dân làng bàn tán.

"Đó là cô ba nhà Hội đồng Lâm đó đa? Nghe nói vừa đi du học bên Pháp gì đó về hả?"

"Đúng rồi. Con bé học giỏi lại xinh đẹp nên được ông bà Hội đồng thương lắm. Còn không nỡ gả chồng"

"Vậy đa. Nay về nhìn nó cũng lớn bộn he!! Nhà Hội đồng Lâm đúng là có phước"

Nhã Nghiên ngồi trên xe cũng nghe loáng thoáng vài câu xì xầm. Thứ cô để tâm duy nhất chỉ có một chuyện mà thôi. Chiếc xe chạy ngang chợ, Nhã Nghiên nhìn qua kính xe. Cô đột nhiên thẳng người nhìn ra ngoài. Bóng dáng quen thuộc đó...không phải sao?!!

Nhã Nghiên chợt khẽ nở nụ cười hạnh phúc. Chiếc xe nhanh chóng chở cô về nhà.

.

Chiếc xe về đến nhà...

Tài xế xuống mở cửa cho cô, Nhã Nghiên bước ra. Quả không hổ danh nhà Hội đồng giàu có tiếng ở lục tỉnh Nam Kỳ này. Cái nhà trước mặt cô to lớn bằng gỗ, đẹp vô cùng.

Mẹ cô vừa thấy đã chạy ra mừng con gái:

"Nhã Nghiên, con gái!! Về rồi. Mẹ nhớ mày lắm đó đa. Qua bển ăn uống được không? Ốm quá. Đi có vài năm mà mày cao hơn mẹ rồi!"

"Dạ, con khỏe mà mẹ. Bên bển ổn lắm. Cha đâu mẹ?"- Nhã Nghiên nhìn vào trong nhà

"Cha mày ở trong đợi đó. Vào trong đi, đi đường mệt không con!!"- Bà Hội đồng lo lắng cầm tay Nhã Nghiên

"Dạ không mệt lắm"

Nhã Nghiên cùng bà Hội đồng vào trong nhà. Ông Hội đồng nhìn cô liền đứng dậy. Đi tới vịn vai cô với đôi mắt chờ mong cuối cùng cô đã về.

"Trời ơi, bây đi sao lâu quá!! Tao ở đây nhớ bây muốn chết. Mau ngồi xuống đi"

"Dạ"- Nhã Nghiên ngồi kế bên ông Hội đồng

"Qua bển sao? Học hành chắc được lắm đa. Mà sao...lúc mày đi tóc dài tới lưng. Giờ về đã ngắn ngủn thế rồi hả con?"- Ông Hội đồng hỏi

Nhã Nghiên cúi đầu cười nhẹ:

"Con không thích tóc dài. Với lại qua bển tóc ngắn để đẹp hơn nên con cắt"

Ông bà Hội đồng tỏ ra hơi tiếc, nhưng không sao. Đang lúc vui không nên buồn rầu.

"Thưa ông bà con mới đi chợ về!!"- Một giọng nói từ ngoài đi vào

Nhã Nghiên liền đưa mắt nhìn theo. Đôi mắt cô mở to nhìn người trước mặt, tay cầm giỏ xách, quần áo mặt mày lắm lem. Cả đầu tóc cũng không gọn gàng.

Người đó chính là Sa Hạ!!

"Ờ mày đi vào trong nấu chút gì đó cho cô ba ăn đi. Cô ba đi đường mệt rồi, sẵn dặn xấp nhỏ dọn dẹp hành lí cho cô ba"- Bà Hội đồng nói với Sa Hạ ngước mặt lên nhìn thẳng. Cúi đầu đi xuống nhà dưới

sanayeon | lòng son.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ