Chương 26.

189 27 0
                                    


Ông bà Hội đồng sau khi hay tin con gái bị bệnh thì nháo nhào cả lên. Lật đật chạy qua phòng Nhã Nghiên coi sao. Cậu cả cũng nghe chuyện. Đi qua xem sao.

"Trời đất cơi, sao tự nhiên bệnh vậy con? Có sao không? Mời đốc tờ chưa? Đốc tờ nói sao?"- Bà Hội đồng ngồi xuống bên cạnh giường của Nhã Nghiên

"Dạ đốc tờ nói con cần tịnh dưỡng trong vài ngày, chắc do làm việc quá sức"- Nhã Nghiên nằm trên giường vẻ tội nghiệp nói còn liếc sang anh cả

Sa Hạ đứng nghe, có lấy làm lạ. Rõ ràng nãy đốc tờ có nói vậy đâu. Chỉ nói Nhã Nghiên bị sốt nhẹ, không đáng kể. Uống thuốc vào là hết cơ mà? Sao Nhã Nghiên nói có vẻ nặng vậy chứ?

"Đó...ông thấy chưa? Giao việc cho con nhiều quá làm chi"- Bà Hội đồng thương con gái nên quay qua trách chồng mình

"Trời ơi, tôi có giao gì nặng nhọc cho nó đâu mà bà trách tôi"

"Dạ đúng rồi đó mẹ. Tại con lao tâm khổ trí quá đó đa. Không liên quan đến cha đâu. Con giờ phải nghỉ ngơi nên chắc mấy việc cha giao cho con nên giao lại cho anh cả đi chứ...con tạm thời chưa làm việc được đâu cha"- Nhã Nghiên nhìn qua ông Hội đồng nói

"Ờ thôi đành vậy. Tạm giao mấy việc con quản lí lại cho thằng cả lo. Nào con khỏi thì quay trở lại làm việc"

Cậu cả đứng đó mừng thầm. Còn giở giọng giả nhân giả nghĩa:

"Vậy em ráng tịnh dưỡng, công việc cứ để anh lo"

"Dạ"- Nhã Nghiên nghiến chặt răng đáp

Sau khi mọi người rời khỏi phòng cả thì Sa Hạ mới dám lại hỏi:

"Ủa cô ba, nãy đốc tờ nói cô sốt nhẹ thôi mà. Gì mà phải tịnh dưỡng vài ngày đồ dữ vậy?"

"Thì tôi không muốn làm, coi như toại nguyện theo ý anh cả. Cho anh ta tất. Tôi không thèm làm nữa. Nghỉ ngơi vài ngày vậy"

"Ờ vậy cũng được"- Sa Hạ gật đầu

"Vậy cô ba ăn cháo tiếp nha rồi uống thuốc"

"Vậy em móm cho tôi nữa đi"

"Thôi, khi nãy bị thằng Ân nhìn thấy rồi đó. Ai biểu cô ba đột nhiên hôn em chi, không móm gì nữa đâu"

"Thằng Ân nó không xen vào chuyện chúng ta đâu, em yên tâm đi mà"

"Lỡ người khác vào thấy thì sao?"

"Thì đóng cửa lại"

"Thôi, ăn bình thường đi"

"Em không thương người ta, không thương người ta!!"- Nhã Nghiên giở giọng làm nũng ăn vạ trên giường

"Thương, trời ơi khổ lung quá"

.

Cậu hai nghe tin xưởng và đất đai, tất cả công việc Nhã Nghiên quản lí tạm thời bị bàn giao lại hết cho cậu cả thì liền trở về nhà đi tìm Nhã Nghiên.

Cậu hai đi vào phòng của Nhã Nghiên:

"Nhã Nghiên!!!"

Nhã Nghiên trên giường thấy cậu ta thì liền ngồi dậy:

sanayeon | lòng son.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ