Chương 37.

69 11 0
                                    


Sa Hạ ở lại nhà, cô cũng như Nhã Nghiên. Tuy tay thì làm việc nhưng hồn thì để đâu. Đầu óc cứ suy nghĩ việc khi sáng. Nhã Nghiên đột nhiên không dẫn cô đi cùng, quả thật khiến cô không quen cho lắm.

"Sa Hạ!!!"

Bỗng có tiếng kêu làm cô giật mình. Sa Hạ quay lại:

"Ủa Đen...Đen kêu tôi hả?"

Thì ra là thằng Đen.

"Ờm...Sa Hạ làm gì đứng thẫn thừ ra vậy. Bà chủ thấy là bị la đó"

"À...có gì đâu. Tôi suy nghĩ chút chuyện ấy mà"- Sa Hạ lắc đầu

"Thôi...Sa Hạ nghỉ tay đi. Lại đây ngồi nè"- Thằng Đen tự nhiên kéo cánh tay cô

Sa Hạ nhíu mày nhưng vì thằng Đen cũng là dạng người tử tế nên cô cũng đi theo. Hai người ngồi xuống.

"Sao? Kêu tôi có chi hông?"

"Tôi biết là...Sa Hạ được cô ba thương lắm. Mua đồ cho nhiều lắm. Nên...tôi sợ..."- Thằng Đen có vẻ khó nói, nó gãi đầu

"Sợ sao? Thì...tôi với cô ba lớn lên với nhau từ nhỏ. Tôi chăm sóc cổ đó giờ nên cổ quý tôi thôi hà. Anh đừng nghĩ nhiều nha"- Sa Hạ lạnh sống lưng khi thằng Đen nhắc tới chuyện cô với Nhã Nghiên

"Thì tôi biết mà. Tôi tuy vào nhà làm sau nhưng tôi biết chuyện đó chứ. Tại tôi có mua này cho Sa Hạ á...mà sợ Sa Hạ chê...đồ cô ba mua cho Sa Hạ toàn đồ xịn không hà"- Thằng Đen vẻ ngại

Sa Hạ cũng bật cười tò mò:

"Anh định cho tôi cái gì đa?"

"Tôi có dành dụm tiền...mua cho TSa Hạ đôi bông tai nè"- Thằng Đen lấy trong túi ra một túi giấy nhỏ, bên trong là một đôi bông tai

Sa Hạ trừng mắt, cô do dự không dám nhận nhưng cũng không biết từ chối như thế nào. Lỡ Nhã Nghiên về bất chợt...thấy cảnh này, sợ rằng tới tính mạng của thằng Đen cũng khó giữ.

"Ờ anh Đen nè...sao tự dưng anh tặng tôi món đồ quý giá vậy? Tôi ngại lắm. Thôi anh giữ đi. Tôi không dám nhận đâu"

"Sa Hạ chê hả?"- Thằng Đen vẻ mặt thất vọng

"Không không...tôi đâu nào dám chê ý tốt của anh. Chỉ là này tiền anh tích góp mà mua nên làm tôi không dám nhận"- Sa Hạ lắc đầu lia lịa từ chối

"Thôi, Sa Hạh nhận cho tôi vui. Tôi từ nhỏ mồ côi, không có ai hết. Vào nhà ông Hội đồng làm công...rồi sau đó gặp được Sa Hạ..."

Sa Hạ chau mày, hình như có gì đó sai sai:

"Gặp tôi rồi sao?"

"Thì biết yêu một người là như thế nào chứ sao!! Tôi thích Sa Hạ  lâu lắm rồi á. Mà tại Sa Hạ lúc nào cũng đi theo hầu bên cô ba nên tôi...không có cơ hội"

Sa Hạ nghe qua như sét đánh ngang tai vội đứng dậy. Rồi cô cười cười cố giữ bình tĩnh:

"Ờm...tôi có gì đâu mà anh thích chứ. Anh làm vậy tôi không biết phải làm sao luôn đó đa. Tự nhiên...tự nhiên nói thích tôi..."

"Hay...Sa Hạ có người thương rồi hả?"

Sa Hạ nhìn thằng Đen, cô không biết nên nói thế nào. Nhưng chắc chắn phải từ chối rồi.

sanayeon | lòng son.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ