Viên Nhất Kỳ đặt chân xuống sân bay. Đầu tiên là hít một hơi thật sâu. Không khí quê nhà quả nhiên vẫn tốt hơn nắng gió trời tây.
Tròn 4 năm, thời gian đủ dài để Viên Nhất Kỳ chín chắn, và có thể mặt đối mặt với người ba đáng kính của mình.
"Thưa tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong."
Viên Nhất Kỳ nhìn người tài xế đã lâu không gặp, lạnh nhạt nâng khóe miệng. Người tài xế có chút điếng người, không tin cô gái lãnh đạm trước mặt là cùng một người với cô gái mang nét trẻ con mấy năm trước. Đúng là thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ.
"Làm phiền mang đồ về Viên gia dùm tôi."- Viên Nhất Kỳ đẩy vali qua cho người tài xế, rồi sau đó không nói gì xoay người rời đi.
Tự bắt xe dạo quanh thành phố, Viên Nhất Kỳ muốn xem xem 4 năm qua nơi đây đã thay đổi những gì. Còn tại sao không để tài xế chở, thì là do Viên Nhất Kỳ không muốn có người của ông bên cạnh mình, cảm giác như đang bị giám sát.
Dạo vài vòng đến chán chê, Viên Nhất Kỳ mới xuống xe thanh toán, rồi ghé vào quán cà phê mà bản thân để ý nãy giờ.
Đầu tiên là quan sát tổng thể, sau đó thì vào trong. Trên cửa quán có gắn một cái chuông, lúc mở cửa phát ra tiếng kêu nghe rất vui tai. Viên Nhất Kỳ đi sâu vào trong quán, lúc ở bên ngoài nhìn thấy nhỏ nhắn, không ngờ bên trong lại rộng hơn mình tưởng.
"Xin chào quý khách! Quý khách đi riêng hay là có hẹn ạ?"- một cô gái xinh đẹp, tóc búi cao, mặc áo đồng phục của quán, vô cùng niềm nở tiếp đón.
Viên Nhất Kỳ ngưng nhìn ngó xung quanh, quay sang cô nhân viên kia, lời vừa muốn nói toàn bộ đều bị nuốt ngược lại vào trong. Cuối cùng thốt ra chính là cái tên mà lâu rồi bản thân cũng chưa nhắc đến.
"Dương tỷ!"
"Kỳ Kỳ?!"
Hứa Dương tròn mắt, nhìn Viên Nhất Kỳ nay đã cao hơn mình rất nhiều, cả người lại toát ra vẻ trưởng thành. Thật khác so với lần cuối gặp mặt.
Viên Nhất Kỳ sau khi chắc chắn bản thân không nhận nhầm người thì liền hỏi tới tấp.
"Dương tỷ, chị năm đó là đi đâu? Tại sao lại đột ngột nghỉ học? Cả ba mẹ chị đều không biết. Còn A Hân, chị ấy cũng biến mất. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Từ từ, em đừng có dồn dập như thế. Vào trong ngồi trước đã."- Hứa Dương dẫn Viên Nhất Kỳ đến quầy pha chế.
Ở đây có dãy chỗ ngồi dành cho những ai muốn xem người pha chế làm đồ uống. Tuy nhiên chẳng có một ai dám lại ngồi. Vì sao? Vì họ không muốn nhận cái nhìn đầy 'ưu ái' của cô nhân viên xinh đẹp, Hứa Dương Ngọc Trác.
"A Hân!"
"Kỳ Kỳ? Sao em lại ở đây?"
Trương Hân trên mặt hiện rõ nét kinh ngạc. Dừng lại việc pha chế, lau sơ tay rồi đi lại mép quầy, nhìn Viên Nhất Kỳ, vui vẻ hỏi thăm.
"Dạo này em thế nào? Vẫn ổn chứ?"
"Phải là em hỏi chị mới đúng. Hai người mau nói, rốt cuộc 4 năm qua hai người làm gì, đi đâu?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hắc Miêu] Giữa Hai Chúng Ta | Alzienna |
FanfictionKhoảng cách có xa có gần...cũng không bằng xóa bỏ nó đi... ----- Nối tiếp cốt truyện "Giữa Em Và Chị"