Chương 2

842 71 3
                                    

Một ly cà phê đá xay được đưa đến trước mặt Viên Nhất Kỳ, cũng là lúc Hứa Dương kết thúc câu chuyện.

Trong lúc kể đương nhiên Hứa Dương có lược bớt những chi tiết không cần nói.

"Vậy sau đó hai người sống như thế nào?"- Viên Nhất Kỳ tò mò hỏi, không quên nếm thử tay nghề của Trương Hân.

"Tìm một nơi tốt rồi xin vào làm, được 3 năm thì có kha khá, thế là liền mở quán cà phê này. Nhờ vậy mà tên ngốc đó không cần lao đầu kiếm tiền."- câu cuối Hứa Dương ghé sát thì thầm với Viên Nhất Kỳ.

Đủ biết tên ngốc trong câu là ai, và tên ngốc đó hiện đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người to to nhỏ nhỏ.

"Nhưng mà đồ uống ngon thế này, quán của hai người cũng không phải ít khách, hai người là không muốn trốn nữa sao?"

"Không trốn nữa, chị đã sẵn sàng từ họ."

Viên Nhất Kỳ nhìn Hứa Dương khẩu khí thật lớn, không giống qua loa buột miệng, chắc chắn thời gian qua đã nghĩ nhiều và kĩ vấn đề này.

Biết hai người chị thân thiết của mình hiện giờ có cuộc sống ổn định, tự do tự tại, Viên Nhất Kỳ coi như đã an tâm.

"Được rồi, em còn phải ghé qua chỗ Trần Kha. Hôm nào rảnh sẽ tới thăm hai người. Tạm biệt!"

Viên Nhất Kỳ chào Hứa Dương và Trương Hân. Rời khỏi quán, đứng trước cửa, đưa mắt nhìn lại bảng hiệu, 'Cừu Sao', không nhịn được khẽ cười.

Vội bắt một chiếc xe, Viên Nhất Kỳ hối thúc tài xế chạy nhanh đến tiệm bánh 'Vỏ Trứng'. Đã gần giờ cơm trưa, Viên Nhất Kỳ hy vọng Trần Kha sẽ không về ăn cơm nhà. Nhưng đời đâu phải lúc nào cũng may mắn. Của tiệm vẫn mở, tuy nhiên bà chủ sớm không có ở đây.

Hỏi thăm vài nhân viên thì biết được hóa ra bà chủ Trần là đi ăn cùng cô người yêu bé bỏng họ Trịnh.

Vậy là hôm nay không thể gặp Trần Kha. Viên Nhất Kỳ đành chọn đại vài cái bánh trông khá ngon, kêu nhân viên thanh toán rồi gói lại. Sau đó thì lưỡng lự giữa việc gặp Tả Tịnh Viện trước hay là gặp Vương Dịch trước.

Còn đang phân vân, điện thoại bỗng reo lên, là Tả Tịnh Viện gọi. Không chút đề phòng nào mà bắt máy, ngay lập tức người bên kia hét lớn làm Viên Nhất Kỳ muốn đinh tai nhức óc.

"VIÊN NHẤT KỲ!!!!"

"Này! Chị làm gì mà hét lớn như thế?"

"Còn nói? Tại sao về mà không thông báo một tiếng? Báo trước chị đây đã đi đón rồi!"

"À, chuyện đó thì tại em muốn cho mọi người bất ngờ. Nhưng giờ chị biết rồi...à mà, làm sao chị biết em về?"

"Chuyện đó nói sau, giờ mau đến nhà chị, chị sẽ gửi địa chỉ qua."

Không kịp nói thêm gì đầu bên kia đã cúp máy. Viên Nhất Kỳ thầm phát ra một tiếng không hài lòng, nhưng cũng bắt một chiếc xe khác, đưa địa chỉ cho tài xế. Thấy đường đi cũng khá xa nên Viên Nhất Kỳ tranh thủ thời gian nhắm mắt nghỉ ngơi.

-----

Viên Nhất Kỳ theo chỉ dẫn mà tới trước một căn nhà hai tầng. Rào gỗ trắng, vườn đầy hoa cùng cỏ xanh, từ cửa rào đến cửa chính có lót sỏi đá, màu sơn nhà lại là loại pastel. Nhìn sơ rất giống mấy căn nhà trong chuyện cổ tích.

[Hắc Miêu] Giữa Hai Chúng Ta | Alzienna |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ