Chương 7

685 66 6
                                    

Viên Nhất Kỳ đứng ở cửa, nhìn người đàn ông tiều tụy nằm trên giường. Cảm xúc đan xen chẳng rõ ràng.

Tuy hận ông vì đã khiến Thẩm Mộng Dao trở thành như bây giờ, nhưng biết ông kiệt quệ đến bất tỉnh vẫn là có chút xót thương.

"Kỳ Kỳ..."- ông gọi, cả người dùng sức, cố gắng ngồi dậy.

Vị thư kí tiến lại giúp ông, Viên Nhất Kỳ thì vẫn đứng tại chỗ mà đưa mắt nhìn. Ông đương nhiên không trách Viên Nhất Kỳ vô tâm, ngược lại cảm thấy may mắn vì cô con gái mình còn có thể đến đây thăm.

"Kỳ Kỳ...lại đây...ta có chuyện muốn nói với con."

Viên Nhất Kỳ theo lời ông đi lại gần giường, vị thư kí nhanh chóng lấy ghế, rồi biết thân biết phận mà tránh mặt.

"Kỳ Kỳ...ta biết con vẫn chưa tha thứ cho ta."- ông nhẹ nhàng nói. "Lời của ta, con bây giờ chắc cũng không muốn nghe, những thứ ta cho, con chắc cũng không muốn nhận. Nhưng ta thật hy vọng...con có thể thay ta tiếp quản Viên thị..."

Giọng ông đầy sự thành khẩn, pha lẫn một chút cầu xin. Vì cơ thể đang yếu, nếu không ông sẵn sàng quỳ xuống.

Viên thị chính là thứ ông dùng cả đời để gầy dựng, là một thứ vô cùng quan trọng, là thứ tuyệt đối không thể đánh mất.

"Kỳ Kỳ...coi như ta xin con...làm ơn...hãy cứu lấy Viên thị."- ông nghẹn ngào, nước mắt hiếm khi rơi ra.

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy thì không khỏi kinh ngạc. Trong nháy mắt đã không còn thành kiến với ông như trước. Cũng như là có ai đó thôi thúc, Viên Nhất Kỳ chậm rãi đáp lời.

"Được."

"Kỳ Kỳ...cảm ơn con!"

Ông Viên vô cùng hạnh phúc, hai tay nắm chặt vào nhau, nơi ngón áp út vẫn là chiếc nhẫn sáng chưa bao giờ tháo ra.

---------

"Em nói xem, có phải anh rất vô dụng đúng không?"

"Không, anh rất tuyệt! Chỉ là họ không nhìn ra tài năng của anh. Không phải là lỗi của anh."

-----

"Em này, anh muốn tự lập một công ty, em nghĩ thế nào?"

"Hãy làm, em tin anh đủ năng lực để thực hiện."

"Cảm ơn em...cảm ơn em đã ở bên cạnh anh..."

"Em sẽ luôn ở bên anh..."

-----

"Anh!"

"Chuyện gì mà em vui thế?"

"Nhìn này!"

Người vợ tươi cười hạnh phúc, người chồng cũng mừng rỡ ôm lấy tình yêu của mình mà khóc òa.

Một sinh linh bé nhỏ cứ thế bước vào cuộc sống của họ.

-----

"Đúng là một tòa nhà lớn."

"Em muốn vào trong tham quan một tí không, Viên phu nhân?"

"Đừng trêu em!"

[Hắc Miêu] Giữa Hai Chúng Ta | Alzienna |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ