Chương 11

688 72 0
                                    

Hứa Dương nhìn căn nhà quen thuộc đã có chút xa lạ. Đưa tay ấn chuông nhưng bàn tay lại run rẩy một cách bất thường.

"Dương, cậu ổn không?"

Trương Hân ở bên cạnh vô cùng lo lắng, cảm nhận bàn tay của mình đang bị Hứa Dương nắm chặt, đủ biết người kia hiện tại sợ hãi tới mức nào.

"Hay để hôm khác rồi đến?"

"Không sao, mình ổn. Với lại cũng ấn chuông rồi, người làm rất nhanh sẽ ra."- Hứa Dương nói, tay vẫn nắm chặt tay Trương Hân.

Cả hai đứng đợi chừng năm phút cửa lớn mới mở, lâu hơn Hứa Dương dự tính.

"Tiểu...tiểu thư?!"

"Ba mẹ tôi có ở trong không?"

"Thưa, ông bà chủ hiện đang ở phòng khách."

"Tôi muốn gặp họ."

"Vâng, tôi sẽ đi báo lại."

"Không cần!"

Trương Hân nhìn người phụ nữ vừa mới xuất hiện. Gương mặt cô ấy với Hứa Dương có nhiều nét tương đồng. Không khó để Trương Hân nhận ra đó là bà Hứa.

"Mẹ..."

"Trước tiên vào nhà."- bà nói, liếc nhìn người đứng bên cạnh con gái mình.

Trương Hân bị ánh mắt đó làm cho căng thẳng, nhưng rất nhanh trấn tĩnh bản thân, cùng Hứa Dương đi vào.

Cả hai theo bà tới phòng khách, ông Hứa đã sớm ngồi đây, thấy hai người thì chỉ ngó sang vài giây rồi lại tiếp tục chú tâm vào tờ báo.

Đợi bà ngồi xuống, Hứa Dương và Trương Hân mới chậm rãi đến chỗ đối diện. Không muốn làm mất thì giờ, Hứa Dương nói thẳng trọng tâm.

"Ba, con sẽ không tiếp quản Hứa thị."

Ngay lập tức, ông Hứa gấp tờ báo, bỏ sang một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Hứa Dương, bà Hứa cũng cau mày, rõ ràng hai người không hài lòng.

"Hứa Dương Ngọc Trác, ta và mẹ con nuôi dạy con không phải để hôm nay con nói như thế."

Giọng điệu đanh thép, cả người ông toả ra một luồng khí khiến ai cũng cảm thấy sức ép nặng nề, bao gồm Hứa Dương.

"Nếu con còn không sáng suốt, đừng trách ta!"

Hứa Dương sớm chuẩn bị tốt tinh thần, nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên, Hứa Dương mắt đối mắt với người ba của mình, kiên định, không do dự, không sợ hãi, Hứa Dương từng câu từng chữ thốt ra.

"Ba, con không sáng suốt, nhưng vì thế con đã có được cuộc sống mình mong muốn."

"Hứa Dương, ta đã từng dạy con không thể vì bản thân mà bỏ đi trách nhiệm. Con không thể vì mong muốn của mình mà bỏ mặc Hứa thị không có người kế thừa."- bà Hứa dù vẫn cau mày nhưng rất điềm đạm.

Cách nói của bà không khiến đối phương ngã gục ngay lập tức như ông Hứa, mà nó lại khiến đối phương phải suy ngẫm, rồi từ bên trong, một cuộc đấu tranh nội tâm bùng nổ.

Như Hứa Dương bây giờ đã bị câu nói của bà ảnh hưởng không ít, đầu cúi thấp, ánh mắt mông lung. Tưởng chừng sắp bỏ cuộc, bỗng bàn tay được sự ấm áp bao lấy, Hứa Dương khẽ nhìn sang người nãy giờ chỉ ngồi yên kia, nụ cười của cậu ấy lúc nào cũng thế, rất đẹp.

[Hắc Miêu] Giữa Hai Chúng Ta | Alzienna |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ