Chương 3

774 78 0
                                    

Châu Thi Vũ cầm trên tay bó cẩm chướng đỏ. Men theo hành lang đi vào căn phòng trắng muốt.

Việc đầu tiên là thay bó hoa vẫn còn chưa khô héo. Sau đó mới đi đến bên cạnh giường. Nhìn cô gái xinh đẹp mắt nhắm nghiền như đang say giấc ngủ. Không kìm được Châu Thi Vũ lại bật khóc.

"Dao Dao...em ấy về rồi..."- Châu Thi Vũ vừa nói vừa lấy tay áo lau đi giọt nước mắt sắp rơi ra.

Như thường đáp lại chỉ là tiếng 'tích, tích' của máy điện tâm đồ. Điều này ngày nào cũng trải qua nên Châu Thi Vũ đã sớm quen thuộc, tiếp tục tự mình độc thoại.

"Vương Dịch nhắn với mình, Viên Nhất Kỳ đã về. Dao Dao...cậu mau tỉnh để còn đi gặp em ấy. Không phải cậu rất muốn gặp em ấy sao?"

Người nằm trên giường vẫn không có chút động tĩnh.

Châu Thi Vũ thở dài, lại cố gắng giữ cho nước mắt không rơi.

Đã 4 năm, Thẩm Mộng Dao suốt thời gian này mãi ở tình trạng hôn mê. Trong đó số lần rơi vào ranh giới giữa sự sống và cái chết không hề ít. Bác sĩ nói việc Thẩm Mộng Dao có thể sống được đến bây giờ đã là kì tích, nhưng Châu Thi Vũ đang hy vọng một thứ còn hơn cả cái gọi là kì tích.

Ngày nhận được tin, là Vương Dịch báo. Ban đầu còn tưởng người kia đùa ác với mình, nhưng đến tận cửa nhà đón thì Châu Thi Vũ mới thật sự chấp nhận hung tin.

Vào đến bệnh viện thì Thẩm Mộng Dao đã ở trong phòng cấp cứu. Bên ngoài chỉ có Tả Tịnh Viện và ông Viên ngồi trên ghế suy sụp.

Châu Thi Vũ nhớ bản thân mình khi đó tức giận đến hồ đồ, như thế nào lấy được can đảm để chất vấn cả ông Viên. Nói rằng đều do ông quá cứng nhắc, do ông ngăn cản hai người nên Thẩm Mộng Dao mới đi tới bước đường đó.

Còn ông Viên, bị một đứa con gái bằng tuổi con mình quát thẳng vào mặt lại không hề có vẻ tức giận. Dường như ông đã nuối tiếc, hối hận, dằn vặt nên chấp nhận để Châu Thi Vũ làm càn như thế.

Phía bên Nhậm gia, những ngày đầu sau phẫu thuật vẫn đến thăm thường xuyên. Nhưng từ khi bác sĩ đưa ra kết luận bệnh nhân khả năng tỉnh lại rất thấp, có thể cả đời sống thực vật thì ông Nhậm liền trở mặt, vẫn chưa từ hôn nhưng thái độ khác hẳn lúc trước.

Bỗng cửa phòng mở ra, Nhậm Hào từ ngoài đi vào. Hắn ta ung dung đến bên cạnh Thẩm Mộng Dao, tính đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp thì bị Châu Thi Vũ cản lại.

"Không được đụng vào cậu ấy!"

"Châu tiểu thư, cô đang làm gì thế? Dao Dao là hôn thê của tôi. Tôi và em ấy có làm gì, cô có quyền ngăn cản sao?"

Châu Thi Vũ tức giận đến đỏ mắt, nhưng hắn ta nói đúng, hiện giờ hắn và Thẩm Mộng Dao vẫn còn đính hôn. Bản thân là người ngoài, theo lẽ thường thì không nên xen vào.

Nhậm Hào nhìn Châu Thi Vũ bất động nghĩ ngợi, khẽ nhếch khóe môi. Giựt tay lại, hướng gương mặt Thẩm Mộng Dao nhưng sau đó bị một lực mạnh hơn lúc nãy giữ lấy.

"Tôi đúng là không có quyền. Nhưng ông Viên đã cho tôi quyền trông nom cậu ấy. Thế liệu đã đủ chưa, giám đốc Nhậm?"

[Hắc Miêu] Giữa Hai Chúng Ta | Alzienna |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ