CHƯƠNG 48: TÌNH KIẾP (THƯỢNG) (XÀ LÊ)

1.1K 37 0
                                    

Chương 48: TÌNH KIẾP (THƯỢNG) (XÀ LÊ)

Edit : Dương Thiên Mạc

Beta : devil_dn

Bên này Giang Nhược Trần vô cùng ấm áp, bên kia Lê Nặc bị ốm đau hành hạ đến chết đi sống lại. Hôm đó lên núi xem bình minh, nhưng mặt trời thì chưa thấy đâu, sau nửa đêm, Lê Nặc đã hắt xì liên tục, toàn thân phát run. Không còn cách nào khác, Xà Nhan Lệ đành phải dìu "bệnh Tây Thi" xuống quán trọ gần chân núi. Vì thế, rất lâu về sau, Xà Nhan Lệ vẫn luôn trêu ghẹo đấy là lần đầu tiên hai người đi thuê phòng. Điều này đương nhiên là nói sau.

Trải qua một lần như vậy, Lê Nặc chẳng còn tinh lực để đấu võ mồm với người này nữa, cơ thể ỉu xìu mệt mỏi. Mặc dù Xà Nhan Lệ đi suốt đêm về thành phố mua thuốc cho cô nhóc này uống nhưng vẫn không ngăn nổi bệnh cảm mạo hoành hành.

Lê Nặc từ nhỏ đã yếu ớt, cảm mạo sốt cao vốn là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Hễ bị ốm, ít thì dăm ba ngày, nhiều thì một tháng vẫn chưa thể rời giường nổi. Lần này cũng giống vậy, Lê Nặc chỉ thấy đầu óc múa may quay cuồng, chẳng biết làm sao bị đưa về nhà, cũng chẳng biết làm sao nằm trên giường đã ba ngày ba đêm. Điều này làm cho bà Lê sợ chết khiếp, vốn tưởng con bé này mấy ngày nay rất kỳ lạ, rốt cục cũng chịu yêu đương rồi, hôm nay còn nói sẽ qua đêm ở ngoài. Mặc dù bà Lê rất muốn bế cháu nhưng đối với vấn đề "ăn cơm trước kẻng" này bà vẫn rất lo lắng, không phải bà bảo thủ, chỉ là bà sợ con gái ngốc bị người ta lừa gạt. Từ khi nghe Lê Nặc gọi điện thoại về, lòng bà cứ lo phiền không thôi, đành chịu chứ biết làm sao giờ, bình thường con gái mình ngoan ngoãn như chú thỏ con nhưng một khi đã cố chấp thì có mười con trâu cũng kéo không lại.

Bà Lê một đêm không ngủ, ai ngờ vừa mới sáng sớm con gái bã được một người phụ nữ xinh đẹp lảo đảo dìu về. Hai ông bà Lê vội đỡ Lê Nặc đang mơ mơ màng màng vào phòng, không kịp hỏi han đã thả "hung thủ gây chuyện" ra về.

Lê Nặc sốt đến mấy ngày, bà Lê nhìn mà đau lòng, ông Lê thấy cũng rầu rĩ. Trong lúc mê man, con bé kia còn vừa giãy giụa vừa hô cái gì mà "Diêu Tĩnh" tôi không để ý quá khứ của... hiện tại...

(Diêu Tĩnh: phát âm "Yáojìng")

Mặc dù nghe chữ được chữ mất nhưng vẫn dọa hai ông bà già hết hồn, nghe ra con gái mình với người tên "Diêu Tĩnh" kia có quan hệ không bình thường, nhưng mà người kia lại còn là một kẻ "có quá khứ"? Ai mà chẳng có quá khứ, ngay cả đứa bé cũng có mà? Nhưng con bé nó nói "có quá khứ" vậy... liệu có phải là một gã đàn ông đã có vợ hay không?

Nghĩ vậy lại càng làm cho hai ông bà Lê sợ mất hồn mất vía, hận không thể vực con gái mình đang hôn mê dậy ngay để hỏi cho rõ đầu đuôi câu chuyện. Nhưng đó là con gái ruột của họ, họ làm sao mà không đau lòng? Cả hai đành nhẫn nhịn hầu hạ cho hết bệnh rồi "đăng đường thẩm vấn" sau...

Đợi Lê Nặc khôi phục lại ý thức thì đã là ngày thứ ba. Cô vừa mở mắt ra liền thấy mái tóc hoa râm của mẹ. Lê Nặc có chút áy náy, mặc dù vài ngày trước vì chuyện "đối tượng" mà hai mẹ con cãi vã một trận ỏm tỏi, nhưng dù thế nào đi nữa thì cô vẫn là con của mẹ...

[BHTT - Done] Mẹ Kế | Thịnh Thế Linh NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ