Hôm nay rảnh hơn chút, mở wattpad lên viết nhưng nó lạ lắm. Ngồi hơn 2 tiếng ngẩn người chẳng được chữ nào không phải không có ý tưởng mà bởi t cảm thấy mông lung quá.
Hầu hết các tác giả viết truyện đều là bởi muốn tìm sự ủng hộ, đồng cảm cùng người đọc nên mới thích xem tương tác, thích đọc cmt.
Và cũng có một thời gian t cảm nhận được sự yêu quý của mọi người với tác phẩm cũng như với t.
Nhưng mà đúng với câu t từng đọc được "Người đọc với tác giả chỉ là tình một đêm, nếu không thường xuyên xuất hiện thì sẽ rất nhanh bị vứt bỏ".
T có một thời gian quá bận học và ôn thi nên không như thường lệ mỗi tuần 1 chap và sau đó liền thấy được thực trạng. Có rất nhiều người đã không còn đọc nữa, lượt follow đang tăng bỗng sụt giảm nhanh chóng, không khác gì t bị bế đi đâu đó phốt mà không hề hay biết.
Lúc đó t chợt nhận ra rằng có lẽ bản thân cũng chỉ như vậy thôi.
Có lẽ là do bản thân t đã sai trong cách xử lí tình tiết truyện nên bị mọi người ghét bỏ.
Hoặc là vì đk ra chap- cái thứ vốn để kéo dài thời gian nghỉ- đã trở thành thứ vô lí, đòi hỏi.
Mà cũng có thể do t viết càng ngày càng kém, nhân vật quá vô lí cùng OOC nên mới khiến mọi người rời đi.
Rồi t bỗng chợt nghĩ, nếu 1 thời gian sau t lại chậm ra chap khoảng 1 tháng hoặc hơn thì liệu có còn ai nhớ tới không hay là có khi đến cả tên t cũng chả ai còn nhớ tới?
Các chị t hay nói với t rằng " m đừng tự tạo phiền toái và áp lực cho bản thân nữa, đã học suốt ngày rồi chương trình nặng như thế thì nghỉ ngơi đi, đừng viết nữa" nhưng lúc đó t đều cười bảo t chịu được. Nhưng mà lúc này t thật sự mông lung, liệu những điều t làm, những điều t cố có đúng không đây?
Vậy nên mọi người có thể cho t biết một chút vì sao mọi người tìm thấy những truyện này và cảm nhận của mọi người về truyện của t cũng như về t không?
18/4/22 - một ngày không mưa, tiết trời se lạnh khiến người ta chìm sâu vào những suy nghĩ của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đn, ABO] Học viện này có độc!
FanfictionĐồng nhân Tokyo Revengers, ABO, nữ công :))) Au: Tụ Nghiệp Tứ Phương