Chương 2

2.1K 118 4
                                    

Vương Nhất Bác ngồi trong phòng làm việc đọc đống văn kiện mà thư ký nói cần hắn duyệt. Nhìn vào những hàng chữ đen được in gọn gàng trên mấy trang giấy nhạt nhẽo, hắn lại chán chường ném sang một bên.

"Để mai đi"

Cô thư ký không nói gì, chỉ lặng lẽ nhặt đống giấy tờ bị vứt xuống đất rồi ra ngoài. Vương Nhất Bác ngả lưng xuống chiếc ghế swivel bằng da đắt đỏ. Hắn bình thản nhìn xuống lòng đường lớn qua lớp kính chống đạn dày cộm, vạn vật dưới con ngươi của hắn thật nhỏ bé, đối với hắn chính là rẻ mạt.

Vương Nhất Bác ngồi trên cao nhìn xuống đến ngán ngẩm, hắn bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hơn Vương Nhất Bác bốn tuổi, anh đã thành công lọt vào mắt xanh của hắn vào tháng trước.

Tiêu Chiến thân hình mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đứng trước đại sảnh JT, ngũ quan hoàn mỹ động lòng người. Nhân viên đi qua không khỏi quay lại nhìn anh một cái, chiêm ngưỡng nhan sắc nghịch thiên.

Sau khi hoàn thành cuộc gọi, Tiêu Chiến cầm tập tài liệu đi đến quầy lễ tân.

"Cô, cho tôi hỏi phòng giám đốc marketing ở đâu vậy? Tôi có việc cần gặp giám đốc Trương"

"Anh là Tiêu Chiến phải không?"

"Vâng đúng rồi!"

"Vậy anh đi lên tầng tám, đi thẳng rẽ trái là thấy ạ"

"Cảm ơn cô"

Cô lễ tân mỉm cười, khẽ gật đầu. Sau khi Tiêu Chiến quay người đi, cô mới lộ ra bản chất mê trai thật sự của mình.

"Trời ơi, Lâm Nhu, cậu số hưởng lắm nha, anh ấy đẹp trai thật đó!"

"Hihi, do tớ ăn ở tốt đó. Nhưng tiếc là không xin được phương thức liên lạc, chán quá mà!"

Tiêu Chiến vào trong thang máy, bốn tấm gương lớn phản chiếu thân ảnh của anh thành những hình dạng méo mó. Cánh cửa mở ra, anh bước nhanh về phía trước, đảo mắt tìm lối rẽ. Có lẽ do không để ý xung quanh, anh đã bị một người va vào. Cú va chạm không mạnh nhưng đủ để sấp tài liệu trên tay anh rơi xuống. Tiêu Chiến cúi xuống nhặt chỗ giấy tờ bị rơi vương vãi trên sàn. Người kia lãnh đạm đưa mắt nhìn anh phút chốc rồi bước đi, để mặc anh cặm cụi thu lại giấy tờ. Tiêu Chiến ôm tập tài liệu trên tay, quay người lại, anh lớn tiếng.

"Nè, cậu không biết xin lỗi tôi một câu sao?"

Người kia dừng chân, từ từ quay người lại nhìn Tiêu Chiến. Người đàn ông trong âu phục sang trọng đắt đỏ, cao ráo lịch thiệp, sát khí đằng đằng tỏa ra. Hắn chính là Vương Nhất Bác, tổng tài của JT. Với bản tính ngông cuồng, tất nhiên Vương Nhất Bác sẽ không xin lỗi, hắn khẽ nhếch mép.

"Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi nhỉ?"

"Là cậu va vào tôi, tất nhiên phải xin lỗi!"

"Anh mới đến Bắc Kinh sao? Không biết tôi là ai trong cái thủ đô hoa lệ này à?"

Tiêu Chiến mới từ Mỹ về, tất nhiên anh không biết rằng địa vị của Vương Nhất Bác ở Bắc Kinh cao như thế nào. Nhưng khẩu khí thập phần không thay đổi, Tiêu Chiến vẫn cứng cáp đứng trước Vương Nhất Bác, anh không cần biết hắn là tiên là thần gì ở Bắc Kinh, anh chỉ biết hắn va vào anh mà không xin lỗi, là hắn sai.

[Bác Chiến] Chàng Vợ Ép Gả Của Vương TổngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ