Chương 6

1.4K 92 20
                                    

Hôn lễ được tổ chức trong một khách sạn cao cấp ở Bắc Kinh, trong ngoài khách sạn bây giờ đều tấp nập người, những chiếc xe sang của đám thượng lưu xếp thành hàng dài, ai ai cũng diện cho mình những âu phục trang trọng và tao nhã.

Tiêu Chiến trong bộ vest cưới trắng tinh, ngực trái cài thêm một bông hồng đỏ rực đứng cạnh Vương Nhất Bác trong âu phục đen lại càng tạo nên sự hài hòa. Đôi môi tô son màu cam san hô cố nặn ra nụ cười hạnh phúc nhưng trong lòng thì ngược lại với nụ cười giả tạo kia.

Hai chính chủ cùng nhau bước lên lễ đường trong tiếng vỗ tay rầm rộ của thấn khách, mặt đối mặt. Trái tim Vương Nhất Bác bây giờ thật sự rất phấn khích, nó đập loạn lên vì sụ vui sướng của chủ nhân. Nhưng trái lại với Vương Nhất Bác, trái tim Tiêu Chiến lại cực kỳ nguội lạnh, anh chả có cảm xúc gì với cái đám cưới vô vị này.

"Vương Nhất Bác, con có đồng ý chăm sóc, yêu thương, trân trọng Tiêu Chiến đến suốt đời không?"

"Con đồng ý!"

"Tiêu Chiến, con có đồng ý yêu thương, chăm sóc cho Vương Nhất Bác lúc ốm đau bệnh tật, sống hạnh phúc bên cậu ấy đến cuối đời hay không?"

Sống hạnh phúc đến cuối đời sao? Làm sao anh có thể hạnh phúc đến cuối đời với một người mà anh không yêu? Làm sao anh có thể sống hạnh phúc với hắn khi trái tim anh đã thuộc về một chàng trai khác? Có thể sao? Tiêu Chiến ngập ngừng, anh không muốn vẫn phải gượng nói.

"Con....con đồng ý!"

Lời thề đã nói, Vương Nhất Bác xỏ chiếc nhẫn kim cương đắt đỏ khác hai chữ BZ vào ngón áp út của Tiêu Chiến, nó rất lộng lẫy nhưng tiếc là không dành cho anh. Nhẫn đã trao nhau rồi, cặp tân lang cùng nâng ly uống rượu giao bôi.

Thời gian cuối bữa tiệc đã bớt người đi phần nào, chỉ còn lại một số đối tác thân thiết với JT ở lại chúc mừng. Vì quá bận rộn với đám thượng lưu, nên bây giờ Tiêu Chiến mới nói chuyện được với Mộc Cẩn Khiết trong một góc khuất.

"Em rất vui vì anh đã đến!"

"Ừm, Tiêu Chiến, anh cũng rất vui khi thấy em tìm được bến đỗ của đời mình!"

Bến đỗ của đời anh sao? Nhưng anh không muốn đến cái bến này, người anh muốn trao thân cả đời là Mộc Cẩn Khiết, anh muốn kết hôn với y, muốn cùng y đi đến cuối con đường. Nhưng tiếc là không được rồi.

"Cẩn Khiết, em thích anh! Em thích anh lâu lắm rồi!"

Mộc Cẩn Khiết bàng hoàng, y không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Là Tiêu Chiến tỏ tình với y sao? Không thể.

"Tiêu Chiến, em đang nói gì vậy?"

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ lao vào ôm lấy Mộc Cẩn Khiết, áp mặt vào hõm vai y, khẽ nói.

"Em nói là em thích anh. Thích anh lâu rồi, theo đuổi anh lâu rồi mà sao anh không nhận ra?" Nói ra rồi, anh nói ra được tâm sự của mình rồi, nhẹ lòng lắm.

Mộc Cẩn Khiết trầm mặc. Không phải là y không nhận ra, mà là y không dám đối mặt với đoạn tình cảm của Tiêu Chiến, y thật sự chỉ coi Tiêu Chiến là một người em trai không hơn không kém. Ngày y sợ nhất cũng đã tới rồi, ngày mà chính miệng Tiêu Chiến tỏ tình với y, y không có tình cảm với anh, nếu y từ chối thì chẳng phải mối quan hệ của hai người sẽ chấm dứt hay sao? Tất nhiên y không muốn. Nhưng y cũng không muốn gieo cho Tiêu Chiến hi vọng, thẳng thừng chính là cách tốt nhất. Để anh đau đớn một thời gian còn hơn để anh đau đớn một đời.

[Bác Chiến] Chàng Vợ Ép Gả Của Vương TổngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ