Chương 8

1.3K 94 22
                                    

Sau hôm lễ của Tiêu Chiến, Mộc Cẩn Khiết không ngừng suy nghĩ về lời tỏ tình của anh, y cảm thấy bản thân rất bất mãn về cái hôn sự đó và nhận ra rằng mình không đơn giản coi Tiêu Chiến là em trai. Còn về phần Tiêu Chiến, anh chưa xác nạn nhận được bản thân có nảy sinh tình cảm với Vương Nhất Bác hay không, nhưng anh chắc chắn rằng người anh yêu chính là Mộc Cẩn Khiết.

"Anh biết em đã kết hôn với Vương Nhất Bác, nhưng anh biết em vì số nợ của gia đình nên buộc phải làm vậy." Mộc Cẩn Khiết dừng một nhịp, y dịu dàng nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến rồi nói tiếp "Em ly hôn với anh ta đi, số nợ của Tiêu Thị anh sẽ thay em trả hết. Em có đồng ý đi cùng anh không?"

Tất nhiên Tiêu Chiến sẽ đồng ý, nhưng có một giọng nói sắc lạnh chặn lời anh phát ra từ hướng cửa phòng bệnh.

"Cảm phiền Mộc tổng hạ cố đến đây thăm vợ tôi nhưng không nhất thiết phải nắm tay nắm chân như vậy đâu."

Mộc Cẩn Khiết đứng dậy, y từ từ lên tiếng.

"Không sao, dù gì thì Tiêu Chiến cũng là đàn em của tôi, tôi chăm sóc em ấy cũng là chuyện thường tình."

Sát khí tỏa ra từ người Vương Nhất Bác không khác gì khói tỏa ra từ đống lửa đang cháy bùng. Hắn lạnh lùng nói, âm giọng còn pha thêm một chút giận dữ.

"Tiêu Chiến là vợ tôi, tôi sẽ tự mình chăm sóc anh ấy, không cần Mộc tổng phải nhọc lòng như vậy."

Hai người đứng đối mặt với nhau, xung quanh toàn mùi thuốc súng hòa lẫn với mùi thuốc sát trùng khiến người ta cảm thấy đáng sợ đến lạnh tóc gáy. Nếu nói Vương Nhất Bác là tổng tài của một tập đoàn thiết kế thời trang lớn nhất thế giới thì Mộc Cẩn Khiết là chủ tịch của một tập đoàn thương mại điện tử lớn nhất lục địa Á-Âu. Suy cho cùng thì Vương Nhất Bác vẫn là nhiều tiền hơn, nhưng cả hai đều dư sức trả hết số nợ của Tiêu Thị.

"Tôi nghĩ cũng đã khá muộn rồi, Mộc tổng không có việc gì làm sao?"

"Đúng rồi, cũng đã khá muộn rồi. Tiêu Chiến, em nghỉ đi, mai anh sẽ đến thăm em."

"Vậy thì phiền cho Mộc tổng quá rồi, người của Vương Nhất Bác tôi tự biết chăm sóc, không cần anh quan tâm."

"Không phiền, chúng tôi quen nhau được sáu năm rồi, bao nhiêu lần em ấy bị bệnh đều là do tôi chăm sóc cả, nên không phiền tí nào đâu."

Nói rồi y rời đi, còn không quên vẫy tay chào Tiêu Chiến một cái, điều này khiến bình giấm di động bên kia như muốn nổ tung. Nhưng hắn vẫn đè nén cơn ghen xuống khi ngồi bên cạnh anh. Tiêu Chiến cũng không tránh khỏi lo lắng, hơi thở nặng nề, trái tim đập như muốn rơi ra ngoài. Anh lo sợ hắn sẽ động tay động chân với anh. Nhưng Vương Nhất Bác chỉ đặt nhẹ mấy hộp cháo lên chiếc tủ ngang tầm cạnh giường bệnh, không nặng không nhẹ lên tiếng.

"Cháo tôi mới mua ở nhà ăn bệnh viện, nếu anh không thấy vừa miệng thì tôi sẽ mua cái khác."

Có lẽ không giống như Tiêu Chiến nghĩ, Vương Nhất Bác không hề động tay động chân với anh ngược lại còn khá ân cần. Nhưng khi nhìn thấy mấy hộp cháo đầy ắp tới tận miệng hộp mà hắn vừa mua thì anh đã bị dọa cho một phen. Mười ba hộp? Đã vậy lại còn đầy ú ụ, hắn mua cho ai nữa vậy? Bao tử của anh đâu chứa hết đống này, hắn tính dưỡng anh thành heo sao?

[Bác Chiến] Chàng Vợ Ép Gả Của Vương TổngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ