Chương 4

1.7K 97 8
                                    

Tiêu Chiến trầm mặc, anh muốn nói với Mộc Cẩn Khiết rằng mình sắp kết hôn, là một cuộc hôn nhân ép buộc từ đối phương. Nhưng anh lại sợ, sợ rằng y sẽ lên tiếng chúc mừng anh, chúc anh sống hạnh phúc với người khác trong khi tâm tư của anh đặt toàn bộ trên người y. Như vậy anh làm sao chịu nổi?

"Cẩn Khiết, nếu em không trở về New York nữa thì sao?"

"Hả? Sao lại không trở về? Chuỗi cửa hàng của em phải làm sao đây?"

"Haha, em đùa thôi."

Cẩn Khiết rất ngạc nhiên khi Tiêu Chiến gọi cho anh chỉ để đùa, đây không phải phong thái làm việc của anh, y thật sự nghi ngờ.

"Tiêu Chiến, em có tâm sự sao?"

Phải. Anh có rất nhiều tâm sự. Anh thích y, nhưng không dám bày tỏ vì sợ y từ chối. Anh sắp kết hôn, nhưng không dám nói sợ y chúc phúc. Tiêu Chiến cảm thấy bản thân thật hèn nhát, đến khi mình sắp kết hôn rồi mà người mình thích vẫn chưa biết tình cảm của mình. Thật thảm hại!

Tiêu Chiến nở một nụ cười thê lương, anh không trả lời chỉ lặng lẽ nói Cẩn Khiết nên nghỉ sớm rồi tự động ngắt máy. Tiêu Chiến bây giờ ngổn ngang cảm xúc, đại não không ngừng xuất hiện những suy nghĩ mâu thuẫn. Anh không muốn kết hôn với Vương Nhất Bác, nhưng anh muốn số tiền gia đình anh nợ được trả dễ dàng. Anh yêu Mộc Cẩn Khiết nhưng không muốn bày tỏ. Rốt cuộc là anh muốn gì cơ chứ?

Tiếng động cơ xe Maybach S600 của Vương Nhất Bác càng ngày càng rõ, Tiêu Chiến từ tấm kính dày nhìn xuống, thân ảnh hắn rõ mồn một hiện ra trước mắt anh, lạnh lùng phong độ.

Tiếng đế giày nện xuống bậc thang gỗ tạo ra âm thanh cộp cộp vang vọng, Vương Nhất Bác đứng bên ngoài gõ cửa, dành hết sự ôn nhu lên tiếng.

"Tiêu Chiến, anh chuẩn bị xong chưa? Chúng ta có một cuộc họp báo!"

"Sắp xong rồi, cậu gắng chờ đi!"

"Được" Ngắn gọn, xúc tích nhưng chứa đầy sự ôn nhu của người đàn ông lãnh đạm này. Vương Nhất Bác điềm tĩnh ngồi dưới phòng khách đợi Tiêu Chiến, anh là người đầu tiên hắn chịu ngồi chờ và là người đầu tiên bắt hắn chờ.

Cuộc họp báo sẽ bắt đầu sau 30 phút nữa. Tiêu Chiến trong bộ âu phục trắng tinh, tay còn thuận tiện chỉnh lại caravat đỏ rực trên cổ. Thân ảnh Tiêu Chiến vừa vặn đập vào mắt Vương Nhất Bác, hắn lướt mắt nhìn anh từ đầu xuống chân, âm thầm đánh giá, khóe môi khẽ cong lên thành một đường. Vừa hay Tiêu Chiến bắt gặp được nụ cười ấy, tim anh khẽ lệch nhịp, có lẽ vì vài giây ngắn ngủi nên anh không hề nhận ra.

Vương Nhất Bác đứng dậy, tiến lại gần chỗ Tiêu Chiến, hắn nhẹ nhàng cảm thán một câu.

"Tiêu Chiến, anh đẹp lắm!"

Vậy mà Tiêu Chiến lại động tâm trước câu nói của Vương Nhất Bác, anh thật sự hoang mang trước sự rung động nhất thời đó, tự nhủ đó chỉ là một chút cảm xúc bình thường.

Hai người cùng bước vào hàng ghế sau trong chiếc xe sang trọng của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến ngồi cách xa hắn, cực kì xa. Ánh mắt mệt mỏi rũ xuống, anh ngồi sát vào cửa kính xe.

[Bác Chiến] Chàng Vợ Ép Gả Của Vương TổngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ