Chương 14

1.2K 87 4
                                    

Mặt trời đã dần khuất sau những tán cổ thụ, màn đêm xinh đẹp đã bao trùm lên căn dinh thự tráng lệ thắp đèn huỳnh quang sáng rực. Những tiếng giày lẹt đẹt nện xuống cầu thang đi lên, Vương Nhất Bác khẽ vặn tay nắm cửa bước vào. Ngồi ôm mặt trên giường, Tiêu Chiến thấy có người vào liền ngước mặt lên. Đôi mắt đỏ hoe ngập nước và đầy thù hận nhìn hắn, Tiêu Chiến lao về phía Vương Nhất Bác, coi hắn như bao cát mà trút giận.

"Tại sao? Tại sao hả? Rốt cuộc tôi đã nợ cậu cái gì mà cậu lại hủy hoại gia đình tôi như vậy?"

Anh chẳng nợ hắn cái gì hết, ngược lại là hắn nợ anh. Nợ anh một gia đình, nợ anh một hạnh phúc, nợ anh một thanh xuân, nợ anh một ân huệ.

"Xin lỗi!"

Tiêu Chiến không muốn đánh hắn nữa, anh khụy gối xuống chân hắn, ngồi bệt dưới nền nhà, đôi tay thon gọn bấu lấy vạt áo sơ mi của người kia, bắt đầu khóc lóc van xin.

"Vương Nhất Bác, làm ơn đi! Tôi xin cậu, làm ơn buông tha cho tôi đi! Tôi không muốn ở đây nữa."

Vương Nhất Bác trong lòng đau đớn, anh muốn rời xa hắn đến vậy sao? Nhưng hắn cũng yêu anh mà, tại sao anh không yêu hắn dù chỉ một chút chứ? Không, hắn không cho phép, không cho phép anh rời xa hắn. Kể cả phải giam cầm anh cả đời cũng được, chỉ cần anh ở bên hắn, việc gì hắn cũng làm. Vương Nhất Bác cúi xuống, vòng tay rộng lớn ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của anh, hắn nhẹ nhàng nói.

"Tiêu Chiến, là vì tôi yêu anh, tôi muốn anh phải ở bên tôi."

"Cậu mặc kệ tôi không yêu cậu sao?"

"Đúng vậy, tôi mặc kệ, chỉ cần anh ở bên tôi thôi, chỉ cần vậy thôi."

Tiêu Chiến đã hết sức rồi, anh không còn lời nào để nói nữa. Úp mặt vào hõm vai của Vương Nhất Bác, anh chỉ biết khóc than cho số phận của mình. Rốt cuộc kiếp trước anh nợ hắn cái gì để kiếp này anh phải ở bên hắn cả đời? Thượng đế à, người không thể thương xót anh dù chỉ một chút thôi sao?

Sáng hôm sau, trong khi Tiêu Chiến còn đang nằm trên giường, Vương Nhất Bác đã mặc lên mình một bộ suit đen trang trọng đến bệnh viện. Trong căn phòng được sơn trắng, Tiêu Lý Vân nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường sắt được trải drap giường trắng, một màu đặc trưng của bệnh viện. Hắn cùng Vương Trung Quân bước vào, gã thấy kẻ khiến mình thành ra như vậy xuất hiện trước mặt mình liền nổi cơn, bàn tay nhăn nheo cầm lấy chiếc lọ hoa bên cạnh ném về phía hắn. Nhưng lại bị Vương Trung Quân dễ dàng tóm được, người của Vương Nhất Bác đâu phải dạng vừa.

Vẫn là khí thế ngút trời ấy, Vương Nhất Bác lạnh lùng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Tiêu Lý Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Nhất Bác nhưng cũng chẳng làm được gì, gã bây giờ chẳng khác gì mẹ hắn hơn mười năm trước, nhưng gã còn may mắn hơn nhiều, ít ra một chân vẫn còn dùng được.

"Tiêu Chiến hôm nay không được khỏe, tôi thay anh ấy đến thăm ông."

"Khốn nạn, tôi đã đụng chạm gì đến cậu chứ?"

Nghe Tiêu Lý Vân thốt ra câu nói đó, mặt Vương Nhất Bác đanh lại. Gã nói ra câu đó mà không biết ngượng mồm hay sao? Chính gã là một phần khiến mẹ hắn phải chết, là một phần khiến hắn mất đi tuổi thơ xinh đẹp như bao đứa trẻ khác.

[Bác Chiến] Chàng Vợ Ép Gả Của Vương TổngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ