6. Nghe nói em muốn đi

3.2K 340 61
                                    


Năm Jaehyun tám tuổi, bố mẹ của hắn bắt đầu ký giấy ly hôn. Lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, hắn chỉ tưởng mẹ giận bố một lúc rồi thôi. Vậy mà có lần hắn không ngủ được, lững thững ôm gấu bông sang phòng bố mẹ thì tình cờ thấy mẹ vùng vẫy khỏi vòng tay của bố rồi bưng mặt khóc. Hắn nghe bố nói bố yêu mẹ nhưng đổi lại, mẹ vẫn ra đi.

Cuộc hôn nhân giữa bố Jung và mẹ Jung bắt đầu do sự sắp đặt của ông nội. Ông nội tính tình gia trưởng, muốn con trai có một người vợ môn đăng hậu đối nên kiên quyết cưới hỏi dù lúc đó, có vẻ như mẹ Jung không muốn tác thành việc mình bị gả vào nhà của một kẻ xa lạ như thế này. Ngày cưới, bà mặc chiếc váy trắng xinh đẹp nhất, đứng trong buổi lễ xa hoa nhất nhưng lòng bà lại chẳng hề lấy làm hạnh phúc. Dù có được mệnh danh là vợ của con trai thứ ba nhà họ Jung đi chăng nữa, bà không nở nổi nụ cười và cho đến tận những năm sau, bà vẫn thừa nhận mình chưa từng có một khoảnh khắc thật sự hạnh phúc nào.

Sự ra đời của Jaehyun như một hơi thở phào nhẹ nhõm. Cùng nuôi dưỡng hắn tám năm, bà quyết định chấm dứt cuộc sống không mấy chấp thuận này với lý do "Tôi đã sinh con trai cho nhà họ Jung rồi. Anh còn muốn gì nữa?"

"Sao em lại nói như vậy?" bố Jung ngừng đọc tệp giấy tờ mà vợ mới đưa cho mình. Bốn chữ "Đơn xin ly hôn" đánh bằng máy tính khô khốc đã đủ đau lòng, vậy mà lời bà nói ra còn hơn cả nghìn nhát dao, rạch nát khung ảnh cưới đẹp đẽ của bọn họ.

Ban đầu, bố Jung cũng không có tình yêu đối với người vợ bất đắc dĩ của mình. Ông hứng thú hơn trong sự nghiệp, nghĩ ông nội muốn làm gì cũng được, đơn giản chỉ là một người vợ, một gia đình thôi mà. Nhưng ngày tình cờ nhìn thấy bà trong bộ váy cưới trốn ở hành lang vắng người khóc lóc với những tiếng nấc nhỏ yếu đuối, ông bỗng cảm giác rằng mình nhất định phải bảo vệ người này cả đời, nhất định phải làm cô ấy thấy hạnh phúc vì đã được gả vào đây.

Mười năm dài như thế, tình cảm sao có thể không nảy nở. Mỗi năm kỷ niệm ngày cưới, ông đều tặng vợ một món quà, cất công suy nghĩ vào ngày hôm đó, mình nên làm gì để đổi lại nụ cười hiếm hoi của người nọ. Lời yêu ông nói cũng nhiều bằng từng ấy năm, dùng ánh mắt mà nói, dùng tông giọng đầy chân thành mà nói, dùng tất cả những gì ông có mà nói nhưng rốt cuộc nhận lại vẫn là một lời từ biệt lạnh lùng.

Jaehyun tám tuổi rưỡi, bố mẹ hắn ly hôn.

Rốt cuộc ba chữ "anh yêu em" có nghĩa lý gì? Dù bố hắn có thổ lộ nhiều bao nhiêu thì kết quả vẫn như vậy. Một trăm, một nghìn, một vạn lần. Người đã không muốn nhận thì sẽ mãi không nhận. Nói yêu họ sẽ được gì, nói nhớ họ sẽ đổi lại gì? Mong muốn dùng tình yêu lâu dài của mình tan chảy họ, có ngờ đâu tim họ, càng đun càng trở nên cứng cỏi thêm.

Cứ vậy, hắn lớn lên đã không còn xem từ "yêu" hay "thích" quan trọng nữa. Cho đến lúc đối diện người mình thích, hắn cũng không có ý nghĩ muốn nói cho họ biết hắn thích họ. Nói thích rồi sao, nói yêu rồi sao? Cũng như một dự án, nếu nó không có giá trị, hắn sẽ không làm. Hắn không biết trong lòng Taeyong có hắn không, nói ra chỉ tạo thêm rắc rối.

"Anh Jaehyun."

"Anh ơi?"

Giọng Taeyong gọi hắn, cớ sao quá đỗi ngọt ngào.

[JaeYong] Nghe nóiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ