Ei đưa tay đón tách trà do Yae Miko đưa, nhìn đầu ngón tay ửng hồng của người trước mặt, trong lòng không khỏi cảm động, ngón tay cố ý vươn về phía trước một chút, chạm vào da thịt tiểu hồ ly nhiều hơn, thế là cô trở nên lo lắng bồn chồn rồi cũng tan đi từng chút theo gió thu.
Raiden Ei cảm thấy rằng gần đây mình có điều gì đó không ổn
Khi ở một mình trong Nhất Tâm Tịnh Thổ, cô thỉnh thoảng bị choáng ngợp bởi sự lo lắng vô cớ, bồn chồn, thậm chí hơi thở của cô trở nên ngắn ngủi, hoàn toàn thiền tịnh không được. Cảm giác rằng đó là một điều gì đó mới mẻ bên ngoài cõi “vĩnh hằng" khiến cô chùn bước, và cô phải thu mình lại để chống lại sự thôi thúc ghi dấu ấn bản thân.
Thời gian phát tác không xác định và chính sự xuất hiện đột ngột của các triệu chứng khiến cô càng mệt mỏi hơn. Không biết nó đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, nỗi lo lắng như bọt xà phòng từ từ nổi lên rồi vỡ ra bên tai khiến đầu cô ong ong.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói vang lên trong đại điện của Thiên Thủ Các, hồ ly tinh ranh độc nhất vô nhị chính là chủ nhân của giọng nói.
"Chào Shogun, tôi tới đây để gặp Ei"
Âm thanh rất xa, như thể nó đang trôi từ trên mây, nhưng gần đến mức nó trực tiếp làm vỡ bọt xà phòng phiền phức và kéo Ei ra khỏi lo lắng. Trong Thiên Thủ Các, Nhất Tâm Tịnh Thổ được mở ra cho Miko, tiểu thư hồ ly bước vào cùng điểm tâm
Ei là một võ nhân,và cơ thể luôn căng cứng khi luyện tập võ thuật quanh năm, nhưng Miko thì khác, nàng thanh thoát và mềm mại. Nhìn vào cánh tay trắng nõn và mềm mại của Miko, sự thúc giục vốn dĩ có thể bị dập tắt bằng cách tốn nhiều sức lực dường như đã tìm thấy một kẽ hở, và một luồng suy nghĩ chợt nảy ra. Khao khát được tiếp xúc da thịt như một liều thuốc độc, nhỏ giọt trong huyết quản, dồn dập điên cuồng trong cơ thể.
Ei vươn tay và ôm nàng khi Yae Miko tiến lại gần, khi cô chạm vào nàng, nỗi lo lắng đeo bám cô bấy lâu nay đã được rửa sạch và cảm giác ngứa ngáy trên da cô cũng thuyên giảm. Cằm Ei tựa vào vai Yae Miko, tai dụi vào má nàng, làn da ấm áp của Miko có mùi hoa anh đào thoang thoảng, không nồng mà hoàn toàn bao bọc lấy cô, làm cô bớt lo lắng, từng chút một xoa dịu.
"Ei, hôm nay có chuyện gì vậy? Mỗi lần ngày thường tớ đến gặp cậu, cậu luôn hận không thể chém tớ mà"
Trước sự ôm hôn bất ngờ của Ei, Yae Miko sững sờ một lúc rồi ôm Ei lại vừa trêu chọc như thế này, không còn bao nhiêu sức lực nhưng vẫn kiên quyết bắt lấy Ei và trái tim đang bất an của cô. Nàng đưa tay vén quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh trên lưng Ei
Nhiệt độ cơ thể Yae Miko truyền đến làn da cô qua lớp quần áo, đó là một luồng hơi nóng dễ chịu, hơi thở nóng ẩm phả vào tai Ei khiến cô ngứa ngáy. Họ ôm nhau như vậy một lúc, cho đến khi thủy triều trong cơ thể dần dần lắng xuống, Ei cuối cùng cũng rút lui khỏi vòng tay của Miko, nhưng cô vẫn giữ chặt cánh tay của Yae Miko, giọng cô trầm xuống và có vẻ hơi đau khổ.
Cô nói : "Đó chỉ là một cơn ác mộng"
Yae Miko chắc cũng biết nội dung của cơn ác mộng của Ei, những quá khứ không thể xóa nhòa đó cũng là một phần của Raiden Ei nên sẽ không được khám phá. Gia quyến của thần lại dám vươn tay nhéo má thần, không biết rằng vị thần của nàng đang dùng nhiều sức lực hơn lúc thường ngồi thiền để trấn áp bản thân không cho úp mặt vào lòng bàn tay.