ayalumiaya ; cô huỳnh của nàng hoa

880 44 3
                                    

PAIRINGS:
Ayaka/Lumine

CATEGORIES:
flangst, canon universe

NOTE:
nàng ; Ayaka/Lăng Hoa
; Lumine/Huỳnh






chuyn k v nàng tiu thư Thn Lý Lăng Hoa và nhà l hành Hunh,



I.

Tiểu thư hôm nào cũng sẽ pha một ấm trà nóng hổi, ngồi dưới tán lá cây xanh rì rào khơi xa ngoài hiên vắng tại phòng trà Komore. Rặng mây bồng bềnh vắt nửa mình đằng sau đỉnh núi le lói sắc tím chớp tắt trên đền thần, dấy lên trong lòng nàng chút gì đó xót xa vô hạn. Nàng ngân nga theo hồn gió thoảng, mang từng khúc đồng dao từ thuở bé tí con con thổi lên cái tâm hồn thiếu nữ vào độ xuân thì những lời ru âu yếm. Rồi đưa tay nắm lấy chuôi kiếm giắt bên hông, siết chặt và miết dài một đường âu yếm dọc theo gia huy sáng loáng nhà Thần Lý. Tưởng chừng như là niềm vinh hạnh và tự hào to lớn nhất nàng có được, vậy mà đoạn thở dài khe khẽ, ưu uất phóng tầm mắt ra ráng chiều màu mỡ gà ở phía xa xa.

"Thưa tiểu thư, hôm nay cũng không thấy bóng dáng của nhà lữ hành đâu cả. E là..." – Giọng nói vang lên bên tai nàng lùng bùng, chén trà hao nửa nương theo đó sóng sánh một chập suýt nữa rơi ra ngoài.

y đã sm ri đi.
Lăng Hoa tự điền nốt vào câu nói bị bỏ dở lưng chừng, khoé miệng giãn ra thành một nụ cười buồn bã. Bầu không khí trùng xuống ngượng ngạo, cảm nhận thấy có chút căng thẳng nàng vội vàng chỉnh đốn lại biểu cảm rồi ra hiệu cho người kia lui ra.

"Cảm ơn cô, hãy cứ để ta ở lại một mình. Ta muốn yên tĩnh đôi chút."

Ngay khi tiếng bước chân xa dần đã khuất khỏi tầm nhìn, Lăng Hoa lẳng lặng lau đi giọt nước mắt chưa khô đọng hoen đỏ làn mi. Chua xót, nuối tiếc, nghẹn đắng. Nàng không còn thiết tha chi nữa, bó mình vào cái khuôn mẫu hoàn hảo lâu tới độ nàng thấu tận như thế này chẳng giống chính mình chút nào.

Gượng cười nhấp một ngụm trà sớm đã nguội lạnh và bắt lấy chiếc lá phong cuối cùng trong phủ trước khi mùa đông ập về, ngay cả một câu chào tạm biệt gửi đến ai kia còn chưa kịp thốt nên lời.



II.

Nhà lữ hành bôn ba khắp chốn, tập làm quen với việc dồn nén tâm tư nguyện vọng kiếm tìm người anh trai sinh đôi thất lạc. Dẫu cho có phải chôn thây nơi đất khách, mài sắc lưỡi đao bằng xói mòn của đất trời hoà làm một, cô vẫn luôn tiếp tục in hằn dấu chân trên chuyến hành trình xa xôi tới tận rìa cùng của thế giới này.

Thế nên Huỳnh đã yêu, yêu sâu đậm, yêu dại khờ. Yêu bằng những gì thẳm sâu và thuần khiết nhất qua bao kiếp người. Mặc linh hồn sớm đã bị gió đông bào mòn thành bầy nhầy bụi bặm, mặc cho gót giày sờn rách nhấn chìm cô lênh đênh giữa đại dương mênh mông quần thảo. Nhưng chỉ cần trái tim vẫn còn đương nhịp đập, và bởi vì cô cũng là một tạo vật sống của các đấng sinh thành kiến tạo nên nhân gian, vậy nên cô học cách tồn tại dưới tư cách như một con người đích thực.

𝒂𝒍𝒍𝒍𝒖𝒎𝒊, lưng chừng vệt hồi ứcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ