dilumi ; till death tear us apart

474 35 0
                                    

PAIRINGS:
Diluc/Lumine

CATEGORIES:
flangst, blood and violence, hurt/comfort, reincarnation

NOTE:
alternative universe
&
modern setting










Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Mắt thì mở thao láo còn tim thì cứ đập mạnh liên hồi, Lumine bùng tỉnh giữa những cái thở dốc lấp đầy khoảng không tịch mịch.

Ác mộng.

Một cơn ác mộng kinh tởm. Nó ăn sâu vào tâm trí em, hằn lại những vệt sương khô lên đôi mắt chưa từng biết mùi đời gian khổ. Nó không ngừng dằn vặt em, làm em thấy tội lỗi và bào mòn cảm xúc mỗi ngày một vơi đi nhiều hơn. Em nhớ gã quá đỗi. Vậy mà gã lại không có ở đây, khi em cần gã. Gã đi đâu mất biệt tăm, đúng vào khắc em kiệt quệ nhất.

Cơ thể của em lúc nào cũng mệt lả, tay chân thì rã rời. Con ngươi lục nhạt nhuộm sắc hoe đỏ sũng nước vì dòng lệ chẳng ngừng tuôn rơi dọc theo hai gò má. Gục dài trên tấm nệm vẫn vương hơi ấm của gã, em vùi đầu vào chăn gối phảng phất mùi nhớ nhung.

Em biết chứ, rằng công việc của gã không cho phép gã ngơi tay dù chỉ trong chốc lát. Em từng thấy, rất nhiều lần gã trằn trọc vì mỗi ngày đều phải nắm trong tay con dao sắc lẹm còn sót hương máu tanh nồng đến nỗi chằng chịt đầy gân xanh trên làn da rám nắng sạm màu. Ừ, vốn ngay từ đầu gã đã chẳng đáng được thứ tha khi đôi tay kia đã cướp đi mạng sống của biết bao nhiêu sinh linh trên cõi đời này. Gã khổ tâm thủ thỉ với em vào một đêm trăng thanh lộng gió, lúc em đang lơ đễnh dạo chơi quanh những vì tinh tú lung linh rực tỏa trên bầu trời buổi tối muộn.

Lumine ơi, có phải em thấy tôi thật đáng khinh đúng không? Nực cười thay, đến cái thân xác này còn rũ bỏ chính chủ nhân của nó. Thật kì quặc khi mà như chỉ mới hôm qua thôi, bàn tay này vẫn còn nắm chặt thanh đại kiếm độc nhất vô nhị rồi lao về phía những con quái vật mà người đời ghê sợ nhất, chẳng ngại ngần vung lên một đường chém đầy tự hào cùng oán hận.

Vậy mà bây giờ, tôi lại bị chúng phản bội lại không thương không tiếc. Chỉ cầm chắc một con dao bếp bé nhỏ thôi cũng khiến cho toàn thân tôi run rẩy như rơi vào vũng lầy tuyệt vọng.

Ở đó, nó đột ngột chĩa chiếc mũi dao bén nhọn của mình vào đỉnh đầu của tôi và kết liễu mảnh hồi ức từ thiên kiếp mà tôi nhặt nhạnh chôn sâu dưới lớp bụi rêu già nua dày đặc tới tận tâm can.

Em ngả người sang bên cạnh, bàn tay đẫm mồ hôi theo bản năng càng thêm đan chặt vào tay gã. Mí mắt bỗng chợt sụp xuống, cơn buồn ngủ vây đến xóa nhòa tâm trí em. Gã vẫn nói, thao thao bất tuyệt trải hết nỗi lòng gã đã cất công giấu giếm lấp đầy khoảng trống nơi ngực trái. Những câu từ thốt ra từ đôi môi lạnh lẽo khói sương kia quả thực quá trừu tượng và khó hiểu đối với em.

Em nghe câu được câu mất, cuối cùng lại thiếp đi trong lòng gã lúc nào không hay. Chẳng kịp nghe được điều cuối của gã khi vén sợi tóc suôn dài lòa xòa nơi vầng trán thanh tú, rồi đặt xuống đó một nụ hôn.

𝒂𝒍𝒍𝒍𝒖𝒎𝒊, lưng chừng vệt hồi ứcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ