Chương 23

3.4K 331 88
                                    

131.

Chủ tịch Lee cảm thấy rất phiền muộn, cháu trai bảo bối của ông suýt bị chùm đèn rơi vào người ngay trong chính buổi lễ trưởng thành của mình, tuy rằng không bị thương, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh vì quá sợ hãi.

Chủ tịch Lee không để ý đến tuổi già sức yếu, thức trắng một đêm trông bên cạnh giường, mãi sáng hôm sau mới đợi được cháu trai yêu quý tỉnh lại, ai biết câu đầu tiên nhóc con này thốt ra lại là hỏi về người khác.

"Ông nội? Sao lại... Mark Lee đâu rồi ạ?"

Ngay giây phút trông thấy chủ tịch Lee, Lee Donghyuck liền hiểu mình đã quay lại quá khứ rồi, nhưng nếu mình trở về, vậy Mark Lee thì sao?

"Thằng nhỏ Mark Lee bị đèn đập trúng đầu, cũng may mà lực tác động rộng, não chấn động nhẹ thôi, bây giờ đang nằm trong phòng điều trị tích cực để theo dõi.

[Phòng điều trị tích cực?!]

Niềm vui khi được gặp lại ông nội biến mất, Lee Donghyuck vén chăn lên, còn không kịp xỏ dép, vội vàng chạy ra ngoài bằng chân trần.

"Xin chào, cho hỏi phòng điều trị tích cực ở đâu?" Hỏi thăm một y tá đi ngang qua, Lee Donghyuck nghe xong liền chạy về phía thang máy. Thang máy ở bệnh viện xưa nay vẫn luôn đông đúc, cho dù đã chia tầng ra thì cũng phải đợi rất lâu. Lee Donghyuck đứng đợi vài giây trước cửa thang máy, quyết định chạy lên thang bộ ngay bên cạnh, leo bốn tầng bằng đôi chân trần tới phòng điều trị tích cực.

"Donghyuck? Sao cháu lại đi chân trần thế này!" Mẹ Lee đang đứng nói chuyện với bác sĩ bên ngoài, Lee Donghyuck đột nhiên xuất hiện làm bà giật cả mình, lúc trông thấy cậu không cứ đứng ngây ra đấy mãi không đi, bà mới vội vàng kéo người vào phòng bệnh.

"Mẹ... Cô, sao anh Mark vẫn chưa tỉnh ạ? Có phải là..." Lee Donghyuck nhìn Mark Lee nhắm mắt nằm trên giường, hai mắt cậu vô thức đỏ hoe.

"Ôi thằng nhóc này, bác sĩ nói là không sao đâu, buổi chiều sẽ được chuyển sang phòng bệnh bình thường. Nào, đi dép vào, dù sao Mark vẫn chưa tỉnh."

Đôi dép mẹ Lee đưa cho Lee Donghyuck chính là dép của Mark Lee bà mang từ nhà tới, lúc này Lee Donghyuck còn nhỏ chân cũng nhỏ, đi dép của Mark Lee vào thừa hẳn một đoạn.

"Lee Donghyuck!" Cuối cùng chủ tịch Lee cũng đợi được thang máy, ông chống gậy thở hồng hộc "lao vào" phòng bệnh của Mark Lee, dựng râu trợn mắt nhìn Lee Donghyuck.

"Ông nội..." Trông thấy bộ dạng mệt nhọc của chủ tịch Lee, cảm giác áy náy ùa tới, Lee Donghyuck vội vàng chạy tới đỡ ông: "Con xin lỗi ông, chỉ là con... hơi lo lắng, dù sao Mark Lee cứu con nên mới bị..."

"Ôi, Donghyuck của ông lớn rồi, biết lo lắng cho người khác rồi này~" Nét mặt chủ tịch Lee lập tức thay đổi, từ giận dữ sang vui vẻ: "Nào, lại đây cảm ơn cô Lee đi, cô dạy dỗ được một cậu con trai tốt thế này."

"Ầy, chủ tịch Lee, bác mà còn cảm ơn nữa là cháu phải kiếm cái hố chui vào mất thôi, Mark chỉ làm việc nên làm thôi mà, bác mau dẫn Donghyuck về đi ạ, ăn mặc phong phanh thế này, nhỡ bị cảm thì sao." Mẹ Lee cười nắm tay Lee Donghyuck vỗ vỗ, tiễn hai người ra khỏi phòng.

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Cacao ngọt Cafe đắng (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ