Chương 57

780 131 8
                                    

Bên ngoài trời mưa không ngớt, bên trong có một người có mái tóc xanh chăm chú nhìn vào máy tính

- Vẫn còn làm việc sao Lizer?

Một người với mái tóc đen cầm tách cafe đặt lên bàn rồi cũng mệt mỏi nằm lên sofa nghịch điện thoại

Lizer với đôi mắt gấu trúc nhìn người đang làm biếng kia, hắn đang vật lộn với đống công việc, thêm việc chạy trốn khỏi những tay mắt của Phạm Thiên nữa

- Bên phía Phạm Thiên và LZ đã chạm trán rồi, đánh cả bom cơ đấy hay thật

Nhưng tinh thần của hắn đã trở lại khi nghe tin chấn động kia, Lizer cười khỏa mãn

- Phạm Thiên là cái tập đoàn bất động sản gì đó hả? Nghe nói lớn lắm

- Vỏ ngoài thôi, bọn chúng buôn bán ma tuý, cho vay, đâm thuê chém mướn... Tóm lại cái khỉ gì cũng có ở trong đó

- Công ty chú mày cũng vậy chứ gì?

Người tóc đen cười khà khà rồi tiếp tục đung đưa chân nghịch điện thoại. Có thể gọi anh ta là bạn cũng như một người thân cận của Lizer hiện tại, sau khi Lizer vừa trốn khỏi Zen thì được anh ấy cứu giúp, tuy nhiên anh ấy đã bị mất trí nhớ cả hai đã có một quãng thời gian khó khăn, mọi người gọi anh ấy là Shoji

- À quên anh mày đã sửa xong chiếc xe của mày rồi nhé, chạy kiểu gì mà hư khiếp thế?

- Nhắc mới nhớ! Lúc đó em đi chơi ở buổi đấu giá thì gặp lũ ở Phạm Thiên rồi bị người của thằng chó già kia truy đuổi, mẹ kiếp đúng là âm hồn bất tán!

- Hhm sao chú mày cứ thích dính vào tên Zen đó vậy còn đâu ra Phạm Thiên gì đó nữa? Sao không nghĩ về tương lai cuộc sống sao này đi?

- Có thù phải trả!

Shoji đen bất lực, hắn đã quá quen với con người bướng bỉnh thích trả thù này rồi, tính cách thì dở cứ như cá chết vậy, động cái là giãy đành đạch lên

- Có muốn đi trả thù với em không? Nhân tiện tìm thêm tung tích của gia đình mình

- Được sao? Nói trước là anh không biết đánh đấm gì đâu nha, anh mày chỉ một quả tim vàng và một tấm lòng lương thiện

- Vậy ở nhà đi em đi đây!

- Khoan cho anh đi chơi với!!

- Không phải đi chơi mà là đi trả thù!!!

____

Takemichi sau khi đã mít ướt xong thì tạm biệt Mikey và cùng với Draken đi ăn sáng, nghe nói Mikey bận việc gì đó thật là ngại vì đã ôm cậu ấy cả buổi sáng và khóc lóc như thế

Draken ở dưới bếp chuẩn bị bữa sáng còn Takemichi như con mèo nhỏ buồn bã ngồi ôm chân của mình rồi thở dài, cậu đang rầu

Draken trong lúc nấu ăn thì nghĩ ngợi không thôi, lúc sáng hắn thấy Mikey gọi cho hắn qua giúp Takemichi ăn sáng, thường thì tên tổng trưởng bướng bỉnh kia sẽ không bao giờ nhường chỗ cho đâu nay lại đột nhiên nhờ hắn giúp như vậy quả nhiên có vấn đề, còn nữa mắt của Takemichi đỏ lên như vừa mới khóc vậy

<Drop> [Fanfic TR] [Alltake] Trở Về Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ