- Uống trà đi Takemichi
- Cám ơn Mitsuya, mày nấu ăn giỏi thật đấy giống như đầu bếp vậy!
- Haha đầu bếp sao
Mitsuya xoa xoa cái má của Takemichi, đôi mắt ngập tràn sự dịu dàng thứ mà hắn đã đánh mất trong những năm qua, Takemichi đã từng khen hắn có đôi mắt đẹp, đẹp nhất là khi cười
Và bây giờ liệu khi Takemichi biết được những việc hắn đã làm, lúc đó cậu ấy có còn bảo hắn xinh đẹp hay không, cậu ấy có còn muốn nhìn thấy hắn cười nữa không?
- Ai lại đi thích một kẻ xấu xí phải không Takemichi?
- Chắc chắn có mà
Takemichi im lặng, cậu chỉ hướng mặt về phía Mitsuya thôi nhưng vô tình ánh mắt của cậu lại nhìn thẳng vào mắt hắn
Mitsuya bất ngờ, cứ như Takemichi đang thấy hắn, cứ như cậu ấy đang nhìn thẳng vào mắt hắn vậy
Hắn bây giờ thật sự cảm thấy sợ hãi
Sợ cái gì chứ?
Ánh mắt trông rất thản nhiên và vô hại như vậy mà?
Hắn sợ Takemichi đã thật sự nhìn thấu tội ác của hắn, nhìn thấy sự dơ bẩn xấu xí ngày đêm chồng chất trong con người hắn, sợ một ngày nào đó cậu sẽ phát hiện rồi nhìn hắn bằng một ánh mắt thất vọng, đến lúc đó những thứ mà hắn bấy lâu cố gắng vùi lấp sẽ lại trào lên mất
Khi đó hắn sẽ không thể nào kiểm soát được bản thân nữa, hắn sẽ lại làm những điều ngu ngốc
Mitsuya nhíu mày đau khổ hắn muốn thoát khỏi cái lồng sắt đáng sợ đó
"Thảm hại thật đấy Mitsuya. Mày đã thảm hại đến mức này rồi sao?"
Chợt một một thứ gì đó ấm nóng chạm vào, Mitsuya giật mình thoát khỏi những cảm xúc đang sắp vỡ, Takemichi đang sờ vào trán của hắn, bàn tay nhỏ nhắn ấy đang vuốt ngược mái tóc dài của hắn và như đang đo lường cái gì đó
- Hình như mày bị cảm rồi, trán nóng quá này
Gương mặt trắng trẻo cùng với đôi mắt xanh biếc như bầu trời đang gần sát trước mắt hắn, không biết Takemichi đang hiểu lầm hắn bị bệnh hay sao mà gương mặt trông có vẻ lo lắng
Một lần nữa người này làm hắn chẳng kịp trở tay, trước sau Mitsuya vẫn gán đôi mắt nhìn Takemichi rồi cười đến ngơ ngẩn một nụ cười chứa đầy đau khổ, Takemichi nghe tiếng cười mà ngơ ngác
"Sao lại cười? Trán nóng quá rồi chắc bệnh nặng lắm!"
Mitsuya thích Takemichi rất lâu rồi, hắn cũng không có bị ngốc giống mấy tên kia mà mất mấy năm trời mới nhận ra
Lần gặp gỡ đầu tiên hắn đã thích người này rồi
Lần gặp Takemichi ở trận chiến Moebius, Mitsuya đã bắt gặp cậu đang hớt hải chạy trong mưa, cái đầu vàng lúc nào cũng vuốt keo ấy thế mà khi trời mưa lại rũ xuống trông khá giống mấy con cún bị bỏ rơi cộng thêm cái gương mặt sợ hãi đó nữa làm hắn vô thức muốn dang tay ôm lấy, hắn lại một lần nữa bất ngờ với việc một con người nhỏ nhắn như vậy lại cõng một người cao lớn như Draken chạy trong mưa
BẠN ĐANG ĐỌC
<Drop> [Fanfic TR] [Alltake] Trở Về
RomanceMặt trời nhỏ của họ đã quay trở lại 25/11/2021