Thì ra tình yêu phức tạp nhưng cũng giản đơn lắm. Vương Nhất Bác ngày ngày chìm đắm trong hạnh phúc vẫn không quên việc tổ chức cầu hôn. Đôi nhẫn cưới hắn khó khăn lắm mới liên hệ được nhà thiết kế lần đó phải nói vì để gặp được ông ta hắn đã kì công bay đi bay lại mấy lần. Lần đầu yêu một người sâu đậm, đặt trên đầu quả tim hắn luôn muốn đem lại cho cậu nhưng khoảnh khắc hạnh phúc nhất khi ở bên nhau.Dạo gần đây Tiêu Chiến luôn cảm thấy Vương Nhất Bác là lạ nhưng không rõ là ở chỗ nào, thường hay đi công tác, hay ở lại họp với nhóm của Anh tỷ, nhìn hắn bận rộn như vậy cậu liền xót trong lòng. Hỏi xem có cần giúp đỡ gì không thì hắn chỉ ậm ờ như có chuyện muốn giấu. Hỏi Anh tỷ, cô nàng cũng làm ra vẻ thần thần bí bí. Không muốn cho cậu biết thì thôi!!
….
"Chủ tịch à, ngày xem mấy hôm nữa là ngày trọng đại rồi, ngài còn tâm lí để hồi hộp sao?"Chu Tán Cẩm trước thái độ của hắn thì lên tiếng, con người này trên thương trường cứ như ôn thần còn trong việc tình cảm đúng là làm người khác lo lắng.
Lưu Hải Khoan thấy em bé nhà mình hôm nay chẳng sợ tư bản có chút nhịn cười, ông chủ Vương bị dạy đời rồi, anh rất vui nha. Không để người yêu yếu thế anh cũng góp lời.
"Kế hoạch cũng chuẩn bị xong xui hết rồi, cuối tuần này chỉ cần ngài đem cậu ấy đến nhà hàng là được. Lo lắng gì chứ."
"Người kết hôn cũng là tôi, hai người chưa kết hôn biết gì mà nói."
Vương Nhất Bác từ này giờ toàn bị kẻ tung người hứng bọn họ làm lùng bùng hết lỗ tai. Quả thực hắn thừa nhận trong việc tình cảm có chút ngu ngơ nhưng bọ họ không cần nói thẳng ra như vậy.
Liếc thấy đồng hồ trên tường đã điểm 6 giờ, hắn đứng dậy xách cặp nói mọi người hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại nói tiếp. Vương Nhất Bác muốn gặp thỏ nhỏ nhà hắn rồi.
Trên đường về nhà hắn có ghé một quán bánh nhỏ, lựa chọn loại Tiêu Chiến hay ăn, giấu cậu gần đây đi sớm về muộn uất khuỷu cho tiểu tâm can của hắn rồi.
Vương Nhất Bác hớn hở cầm hộp bánh trong tay đẩy cửa bước vào, đèn nhà vẫn sáng ấm áp, nhưng chẳng thấy bảo bối của hắn đâu. Vương tiên sinh có chút thất vọng đi vào phòng gọi câu nhưng vẫn không thấy. Phát hỏa rồi, điềm tĩnh tổng tài sắp khóc tới nơi, lấy nhanh điện thoại ra gọi cho cậu, đầu dây bên kia chỉ toàn là tiếng của tổng đài. Từ trước đến giờ chưa lần nào hắn cảm thấy trống rỗng như vậy, đang lúc sắp lao ra ngoài tìm cậu thì của nhà bật mở. Tiêu Chiến xuất hiện, Vương Nhất Bác không chần chừ mà tiến lại ôm chặt cậu vào lòng. Hai mắt đỏ hoe, môi biểu ra như trẻ con "Em vừa đi đâu thế hả?"
Tiêu Chiến chứng kiến cảnh này thì nghệch mặt ra dở khóc dở cười trả lời "dì Lam hôm nay bỗng nhiên bị bệnh em liền đưa dì đi khám."
"Ừm…"
"Nhất Bác."
"Ừm…"

BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] VƯƠNG NHẤT BÁC TIÊN SINH! [HOÀN]
Fiksi PenggemarNiên thượng Chậm nhiệt Bác × dịu dàng Chiến HE " Nhất Bác ơi, ngài thích em gọi là ca ca hay tiên sinh. Vương tiên sinh, quãng đời còn lại mong ngài chiếu cố" fanfic dựa trên trí tưởng tượng đừng đưa mọi việc vào đời thực