OHM PAWAT
Đối với tôi mà nói, Nanon như chú chim nhỏ muốn bay khắp nơi. Tôi từng muốn bẻ gãy đôi cánh tự do của Nanon, muốn giam giữ em bên cạnh mãi mãi. Em muốn bay, cũng chỉ có thể bay xung quanh tôi mà thôi, sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi tầm mắt của tôi được. Nhưng kể từ khi bọn tôi rời khỏi cô nhi viện cùng nhau, em ấy đã thay đổi. Em quấn lấy tôi mọi lúc mọi nơi, em chẳng còn quan tâm đến bản thân mình.
Nanon tạm thời nghỉ học, tôi cũng chẳng thể yên tâm mà để em đi học một mình trong khi tên sát nhân kia chưa biết có hành động gì tiếp không. Tôi vẫn còn nhiều công việc chưa giải quyết xong nên đành phải đi làm trước mà không đánh thức em. Vết hằn đỏ trên cổ và cổ tay cũng đã phai bớt, tôi đã bôi thuốc kĩ, nó sẽ lành sớm thôi. Tối qua không biết lại mơ thấy gì mà khóc mãi, cứ nắm chặt tay tôi không buông. Tôi cũng muốn ở nhà, nhưng vẫn còn nhiều công việc chưa giải quyết xong nên đành phải đi làm trước mà không đánh thức em.
Không tài nào tập trung làm việc được, tôi cứ nghĩ vớ vẩn linh tình. Nanon có chịu ở yên ở nhà không hay em sẽ lại bỏ đi mất. Nguy hiểm thì rình rập xung quanh mà em vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Những tấm ảnh chụp trộm, những tin nhắn đe dọa, cuộc gọi đến liên tục khiến em luôn phải thay đổi số, tôi biết tất cả. Nanon vẫn nghĩ em ấy giấu được tôi. Tên đó theo dõi em, đó cũng là lý do tôi lắp camera khắp nhà. Lúc này đây, tôi cũng có thể bật camera lên xem, nhưng tôi sợ mình lại không kiềm lòng được mà chạy về ngay.
"Anh về rồi Nanon."
Tôi cố làm cho xong nhưng vẫn còn vài việc lặt vặt, đồng nghiệp thấy tôi có vẻ vội nên đã nói sẽ giúp. Tôi cũng không khách sáo mà nhờ vả để chạy ngay về. Tôi vừa mở cửa, Nanon nhảy bổ đến rồi đu lên người tôi, em hôn khắp mặt tôi.
"Em nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh."
"Anh cũng nhớ em, khoan đã...cái gì đây?" Khi bế em, có cảm giác như thứ gì mềm mại chạm vào cánh tay tôi vậy, hình như là lông.
"Là đuôi đó, cả tai mèo. Anh gọi em là mèo con mà." Lại là ropeplaying, bế đến phòng khách, nó sáng hơn một chút thì tôi mới nhận ra, Nanon lại bày trò. Em đeo tai mèo, trên cổ vẫn là chiếc vòng da quen thuộc, và cả chiếc đuôi cắm phía sau.
"Vẫn còn muốn chơi?"
"Anh vẫn giận em mà, em làm vậy anh sẽ hết giận chứ P'Ohm?"
"Anh giận em lúc nào?"
"Sáng nay anh đã không hôn em. Anh đã đi làm mà không chào tạm biệt em." Nanon luôn nhạy cảm như vậy. Trông em mếu máo như sắp khóc đến nơi, tôi để em ngồi trên người mình rồi nhẹ nhàng an ủi.
"Anh không giận em, sáng nay anh vội quá. Xin lỗi em nhé."
"Thật không? Không giận em thật hả?"
"Hình như em mới đang giận anh thì có."
"Em không có, em hôn anh nhé." Được nước lấn tới, Nanon kéo cổ áo tôi đến gần rồi áp môi mình lên môi tôi. Bọn tôi quấn quýt một lúc trước khi chuyện đi xa hơn nữa thì tôi nên dừng lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[OHMNANON]-GAS-LIGHTING
FanfictionKí ức đã bị thay đổi , cuộc sống riêng không còn nằm trong tầm kiểm soát của chính mình. Cuối cùng, ai là người nói dối? Ai đã thao túng ai?