Tôi và Nanon đã cãi nhau, cuối cùng chuyện mà tôi quên ấy, khi mà nhìn những tấm ảnh này tôi mới ngờ ngợ nhớ ra. Hình của tôi và người yêu cũ trước đây. Hồi đấy tôi yêu điên cuồng mà không màng hậu quả. Cứ yêu rồi lại yêu, tôi sẵn sàng cho đi mà không cần nhận lại bất kì điều gì từ người đó. Tôi đã yêu một cách mù quáng như thế. Tôi cứ nghĩ, bọn tôi sẽ như thế cho đến hết đời, nhưng thực tế mà nói, cái viễn cảnh đó thật xa vời. Người đó nói sẽ kết hôn. Và tôi vui vẻ gật đầu. Chỉ vậy thôi, không một lời dư thừa.
Mỗi người có một mưu cầu hạnh phúc khác nhau, cái hạnh phúc của tôi lại khác cái mà cậu ấy hướng đến. Vậy nên buông tay thôi. Không có sự lựa chọn nào cho tôi. Tôi không níu kéo, không tức giận, còn cậu ấy thì cứ khóc mãi trên tay tôi. Cậu ấy nói, giá mà tôi nổi điên lên rồi đánh cậu ấy một trận thì có lẽ cậu ấy không thấy bản thân mình hèn hạ đến vậy. Nhưng tôi làm sao mà đánh người mình yêu được.
Sau khoảng thời gian đó, cảm giác như trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh. Cái gọi là tình yêu ấy, nó khiến người ta hạnh phúc nhưng cũng có thể đày đọa khiến họ đau đớn. Tôi tạm thời không muốn trải nghiệm nó nữa. Tôi dọn ra ngoài sống cùng Nanon. Tôi đã hứa sẽ không bỏ rơi em ấy dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa. Đối với Nanon, em ấy chỉ còn có mỗi mình tôi mà thôi. Chưa một giây phút nào tôi ngộ nhận em là cậu ấy. Em và cậu ấy không hề giống nhau hay có bất kì điểm tương đồng nào.
Với tôi, Nanon chính là Nanon, là người mà tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ. Chỉ đơn giản vậy thôi. Mối liên kết dần hình thành khi em nói muốn làm tình cùng tôi. Lẽ ra tôi nên từ chối thẳng thừng em, nhưng rồi trái tim khô cằng trống rỗng của tôi lại đập mạnh mẽ vì em. Cảm giác tội lỗi khi mà mình lại tạo dựng một mối quan hệ nhuốm màu dục vọng như vậy làm tôi hổ thẹn với em vô cùng. Em yêu tôi bằng trái tim thuần khiết của mình, tình cảm mà em dành cho tôi nhiều vô cùng. Nhiều đến ngưỡng, dù tôi làm em đau đớn khi cố tình gọi tên người đó, em cũng chấp nhận.
Em ở cạnh tôi vô điều kiện, không đòi hỏi, mà an phận chấp nhận tất cả. Tôi khiến em dựa dẫm vào mình, trong khi tôi mới là người cần em. Nếu lúc đó em bỏ tôi mà đi, cả thế giới của tôi sẽ đổ sụp theo đó. Tôi không muốn chối bỏ sự thật rằng, mình đã yêu em, yêu em cũng nhiều như cách em yêu tôi. Tôi cần em, vì thế tôi nói. "Nanon, anh thật sự rất yêu người đó...nhưng bây giờ anh muốn quên đi, anh muốn yêu em." Vế sau tôi còn chưa kịp nói xong thì Nanon đã vội vàng hỏi.
"Ohm, dù trong một khoảnh khắc mơ hồ nào đó...anh từng yêu em chưa?"
"Anh muốn yêu em Nanon, làm anh yêu em đi. Anh không muốn nhớ về người đó nữa."
Những gì tôi nói đều là thật, tôi chưa từng nói dối Nanon về tình cảm của chính mình. Nhưng cách nói của tôi lại làm em hiểu sai. Có lẽ từ lúc đó em đã tráo thuốc an thần của tôi. Tôi không trách em vì người có lỗi trong chuyện này là tôi chứ không ai khác. Những kí ức vụn vặt mà tôi nhớ được càng khiến tôi trở nên thật khốn nạn. Em vì tôi mà đã phải chịu đựng nhiều biết bao nhiêu. Chỉ có mình tôi quên hết sạch, và rồi đổ lỗi cho em.
Reang...tôi vừa cầm chìa khóa định sẽ đi tìm Nanon thì lại nhận được cuộc gọi từ sở cảnh sát. Có tiến triển mới rồi. Nanon muốn có thời gian để bình tĩnh lại, bản thân tôi cũng biết mình làm sai, vậy nên tôi sẽ đến sở cảnh sát. Sau khi về nhà, tôi sẽ xin lỗi Nanon.
BẠN ĐANG ĐỌC
[OHMNANON]-GAS-LIGHTING
FanficKí ức đã bị thay đổi , cuộc sống riêng không còn nằm trong tầm kiểm soát của chính mình. Cuối cùng, ai là người nói dối? Ai đã thao túng ai?