Kí ức bị lãng quên.

445 60 6
                                    

NANON KORAPAT

Anh quên rồi, anh đã quên hết mọi chuyện mà anh muốn theo như ý anh. Chính anh mới là người muốn bỏ rơi tôi, nhưng anh đã quên hết những gì mình đã làm. Đến bây giờ, anh lại đổi hết mọi tội lỗi lên đầu tôi. Ngay từ đầu, người bắt đầu mọi chuyện không phải là tôi, nhưng anh luôn đổ hết trách nhiệm lên người tôi. Đóng vai nạn nhân dù mình là kẻ có tội*. Người đó là Ohm. Anh đã dùng tôi như thế thân cho người đó.

Tôi chuyển đến cô nhi viện năm 9 tuổi, mẹ tôi đã mất trước mặt tôi. Bà nói bà yêu tôi nhất và không bao giờ bỏ rơi tôi, nhưng bà vẫn làm đấy thôi. Tôi lúc ấy vừa sợ hãi vừa hoảng loạn. Đột nhiên mất hết tất cả trong một ngày, tôi lạc lõng và cô đơn. Chính Ohm đã đến bắt chuyện với tôi, anh kéo tôi ra khỏi đêm đen mù mịt, anh đã cứu rỗi tôi. Tôi bắt đầu bám lấy anh, đối với tôi, anh giống như ngọn cỏ mà tôi phải cố bám vào. Phải bấu víu vào cái gì đó thì tôi mới có động lực mà sống tiếp được. Bọn tôi ở cạnh nhau như một sự thật hiển nhiên, rồi một ngày, anh có người yêu. Cậu ta là bạn cùng lớp với anh, anh rất vui vẻ khi ở cạnh người đó. Với tôi, anh vẫn đối xử rất tốt, chỉ là thời gian dành cho tôi không còn nhiều nữa.

Tôi hoàn toàn hài lòng về những gì mình nhận được từ anh mà không chút đòi hỏi. Vì tôi không có quyền làm điều đó. Anh được hạnh phúc, tôi phải vui vì điều đó. Nhưng một ngày nọ, đột nhiên anh nói, anh muốn rời khỏi đây. Cùng với người yêu mình. Vậy là tôi lại bị bỏ rơi lần nữa?

"Anh sẽ đi sao?" Tôi run rẩy hỏi anh. Nắm lấy cánh tay anh, tôi muốn nắm thật chặt nhưng cũng sợ mình cấu anh đau nên đành buông ra.

"Sao lại khóc rồi, Nanon sẽ đi cùng anh. Anh sẽ không bỏ rơi Nanon đâu."

Anh kéo vali đồ đến chỗ tôi, một nửa là đồ anh, còn lại là đồ của tôi. Anh đã soạn chúng mà tôi không hề biết. Vậy ra, anh đâu định bỏ tôi lại đây. Tôi không bị bỏ rơi. Tôi nghĩ tôi sẽ sống cùng anh và người yêu anh, nhưng tôi chưa hề thấy người yêu anh đến nhà lần nào. Anh rất bận rộn, đi làm từ sáng đến tối, vì có thêm tôi nên anh cũng phải vất vả hơn. Tôi định sẽ đi làm thêm, nhưng khi anh biết lại đùng đùng nổi giận.

"Em chỉ rửa chén giúp người ta thôi mà, không làm gì nặng nhọc đâu."

"Không được, anh thích bàn tay của em lắm. Ngón tay mảnh khảnh rất đẹp, lại còn mềm mại. Anh không muốn em làm bất cứ thứ gì kể cả việc nhà. Ngoan ngoãn đi học đi."

Sự chiều chuộng của anh đối với tôi không hề có điểm dừng, nó làm tôi dần dựa dẫm vào anh nhiều hơn. Ban đầu tôi cũng kết bạn thật nhiều, bạn bè và các hoạt động ngoại khóa ở trường làm tôi bận rộn hơn. Đó cũng là lúc anh lần đầu giận dỗi tôi, anh nói.

"Em còn bận hơn cả anh nhỉ?"

"Em đang hòa nhập với trường mới thôi mà."

"Sao em phải làm thế? Em có anh rồi mà. Kể cả việc gọt một trái táo em cũng không thể làm thì em nghĩ mình có thể làm những chuyện khó hơn được sao?"

Đúng nhỉ, nếu không có anh thì tôi không thể làm bất kì điều gì. Cái suy nghĩ đó dần hình thành, đeo bám tôi đến mức nó bám rễ trong đầu rồi sinh sôi mãnh liệt. Tôi không thể loại bỏ nó khỏi đầu mình được, và rồi tôi dựa hẳn vào anh. Tôi bất an khi không ở cạnh anh, tôi sợ hãi khi mình làm anh thất vọng. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã lệ thuộc vào anh. Không quá ngạc nhiên khi anh nghĩ tôi bị điên rồi đem tôi đến chỗ P'Pay. Tôi biết bản thân mình không còn bình thường nữa, vì tôi cứ nghĩ, không có anh, tôi sẽ chết. Bệnh của tôi được gọi là rối loạn nhân cách phụ thuộc. Tôi phải uống thuốc để giảm bớt suy nghĩ tiêu cực trong tôi, nhưng nó chỉ càng tệ hại hơn.

[OHMNANON]-GAS-LIGHTINGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ