Chương 25

2K 88 7
                                    

Tôi nhớ rõ gương mặt thanh tú của Andemund trong ngọn lửa, yên bình như thể đang ngủ. Hình ảnh ấy cứ thế bám lấy tâm trí tôi, để rồi trở thành một cơn mơ dài bất tận. Tỉnh giấc, tôi thấy mình nằm trong quân y viện, Arnold ngồi bên cạnh giường hút thuốc.

Đã sang xuân nên trời ấm hơn nhiều. Anh ta chỉ mặc sơ-mi và khoác áo gi-lê bên ngoài, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, đầu quay về cửa sổ để phả khói. Trên bậu cửa sổ là một bồn hoa thủy tiên, cành lá khẽ lay lay trong gió.

Thấy tôi mở mắt, Arnold dụi tắt thuốc rồi cúi xuống cười với tôi: "Rất tiếc phải báo cho cậu, ngài Garcia không chết."

"Lúc đó cậu liều mạng ôm rịt ổng, chết cũng không chịu buông ra làm tôi còn tưởng ổng hết cứu rồi chứ, đang mừng thầm..."

Tôi choàng tạm áo khoác rồi ngồi dậy nghe Arnold kể lại sự tình.

Lúc anh ta leo lên thang cứu hộ lửa đã gần như nuốt gọn khu vực của sổ. Anh ta lên trước, Peter theo sau, họ bịt mũi bằng khăn lông ướt để băng qua đám khói. Nghe nói khi ấy tôi đã nửa mê nửa tỉnh mà vẫn ôm chặt Andemund không chịu thả ra. Như Peter mặt lạnh nhận xét thì ấy là... ảnh không chết rồi cũng bị tôi ghì chết.

Truy ngược lại việc này cũng thực là may mắn. Ngày trước yêu nhau tôi và Andemund từng cùng chế ra rất nhiều loại mật mã, lắm cái giờ tôi cũng quên bẵng mất rồi. Thế nhưng lúc bị bịt mắt giải lên xe tôi đã kịp dùng máu từ vết thương đạn bắn ở chân để để lại ký hiệu trên vỏ xe jeep, chính là một trong những loại mã cũ ngày xưa. Giải ra chỉ có ba chữ: "quân áo đen".

Andemund vẫn cảnh giác với cả vị hôn thê của mình, anh ấy luôn giám sát hành động của Lena.

Ám hiệu tôi để lại nhanh chóng lọt vào mắt đặc công, tin tức cứ thế truyền đến anh ấy.

Nhận được tin, anh ấy bắt đầu điều tra ngay lập tức.

Tôi không thể biết tường tận Andemund đã điều tra như thế nào, chỉ biết rốt cuộc anh ấy tìm được đến dinh thự của tướng Celman, rồi một trận đọ súng kịch liệt đã diễn ra ở đó.

Ông tướng bị trúng đạn chết trong phòng đọc sách lầu một.

Chuyện sau đó thì tôi đã chứng kiến cả.

Dinh thự của tướng Celman bị cháy tan hoang, tòa nhà chính nơi chúng tôi giằng co với Lena chỉ còn một bức tường chưa sập hẳn, tàn tích của những ô cửa mất kính rải rác khắp nơi. Thứ gì có thể cháy đều đã cháy, còn lại thì sụp đổ.

Thi thể của Lena được phát hiện với cỗ máy truyền tin "Mê" bị cháy méo mó bên cạnh. Cô ta hẳn đã chạy xuyên qua hành lang bị lửa chắn lối để lên lầu ba, rồi chết cháy trong đó.

Không ai biết trong giây phút cuối cùng của mình, Lena đã gửi tin tức gì, và cho ai.

Ít nhất đoạn tin đó chúng tôi không chặn được, hoặc giả có chặn được nhưng rồi nó lại bị lãng quên trong vô số mật mã không kịp giải hết, chúng tôi không thể biết.

Tôi bảo Arnold: "Cảm ơn anh."

Một hồi lâu sau anh ta mới cười cười: "Alan, cậu đắm chìm với ngài Garcia mất rồi."

Diary in Grey Tower-  Nhật ký tháp bụiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ