Chương 37

1.9K 86 0
                                    

Tôi lật đi lật lại bản dịch nhưng không phát hiện ra sai sót nào, đó chính xác là tên tôi. Đoạn tin này được gửi đi từ khoảng đầu tháng bảy, trước khi cuộc không chiến ở Anh bắt đầu. Tôi liên tục tự hỏi, là ai, ai muốn liên lạc với tôi, và với mục đích gì.

Tác giả của đoạn tin này biết rõ ít nhất ba điều.

Một: tôi là Alan Castor.

Hai: ngày sinh của tôi.

Ba: tôi ở phòng 1 trang trại Plymton, phụ trách giải mã "Mê".

Vì thế mà ông ta (bà ta?) mới cố tình thiết kế mật mã có dạng hết sức tương đồng với "Mê", để cuối cùng nó đến được văn phòng của tôi. Phương pháp mã hóa phức tạp đến không tưởng, vậy mà khóa mã rốt cuộc chỉ là một hàng số đơn giản — sinh nhật tôi, điều đó đủ để chắc chắn người giải được nó chỉ có thể là tôi.

Quan trọng hơn nữa chính là nội dung đoạn tin đó: Alan Castor?

Tôi không rõ đây là một thử thách, hay là một lời chào hỏi.

Tôi thử giải nốt hai đoạn tin còn lại. Kết quả thực sự kinh hoàng.

Một cái chúng tôi chặn được ngày hai bảy tháng chín:

Ba ngày nữa, chuyển đổi kế hoạch không kích ban ngày thành không kích đêm.

Tôi nhớ rõ khi đó, bắt đầu từ mùng một tháng mười, ban ngày máy bay Đức đột ngột giảm tần suất tấn công, hầu hết chúng chỉ xuất hiện lúc xẩm tối hoặc đêm khuya, thả một đợt bom rồi vội vã trở về căn cứ.

Đoạn tin thứ hai là một tuần sau đó:

Mở rộng phạm vi không kích ra ngoài London.

Ngày thứ tư sau khi chặn được tin này, Birmingham và Liverpool bị máy bay Đức tập kích giữa đêm, thành phố chìm trong biển lửa.

Trang giấy nháp mỏng manh chi chít mực đen bị ánh nắng thu xuyên thấu như trong suốt. Tôi bắt đầu tự hỏi không biết có nên đưa cho Andemund xem không.

Vậy mà Andemund lại đến tìm tôi trước.

Bọn tôi lái xe đi hóng gió cuối tuần. Ngoại thành London có nhiều đại lộ rộng thênh thang, hai bên đường cơ man là cây cổ thụ xòe tán, lá cây bị mùa nhuộm thành màu vàng sáng lung linh hay đỏ sậm rực rỡ. Chùm quả nhựa ruồi treo trên hàng rào, nấm bắt đầu chen nhau mọc trong góc ruộng.

Chúng tôi đi ngang qua một cánh đồng lúa mạch đang gặt, Andemund dừng xe lại, hỏi tôi: "Alan, em thích nông thôn chứ?"

Tôi nhấp nhổm đáp: "Em lớn lên ở Bedford. So với London thì khác gì nông thôn."

Ảnh nghĩ ngợi một lát rồi nghiêm nghị hỏi tiếp: "Quan hệ của em với nhà bác thế nào?"

"Tháng nào chẳng gửi tiền cho ổng."

Hình như Andemund đang phân vân điều gì đó, vì những ngón tay xỏ găng trắng của ảnh cứ không ngừng gõ khẽ lên tay lái.

"Alan, về nhà bác đợi anh đi." anh ấy nói: "Giờ vẫn còn kịp."

Tôi kinh ngạc hỏi lại: "Đợi anh là sao? Anh định làm gì?"

Diary in Grey Tower-  Nhật ký tháp bụiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ