Chương 26

2K 94 7
                                    

Cuối cùng Arnold không cho tôi cái đồng hồ quả quýt của anh ta.

Tôi hỏi, gã bác sĩ tâm lý rỗi việc đứng ngả ngớn ngoài văn phòng số 1 sẽ đáp: "Hơ, quên mang mất tiêu."

Từ khi tôi trở lại trang trại Plymton, chúng tôi ít gặp nhau hơn nhiều. Anh ta chỉ tiện đường ghé qua chỗ tôi mỗi khi về báo cáo, Arnold ưa đứng dựa cạnh bàn tôi tán chuyện, phát biểu quan điểm của mình về chiến tranh, nhưng gần đây những buổi như vậy cứ thưa dần.

Một bữa tôi đứng dựa cột điện màu xám đầu đường London chờ xe bus, vừa hay gặp gã bác sĩ đào hoa lái xe jeep quân dụng đưa bồ đi hóng gió. Thấy tôi ngoắc lại anh ta có vẻ lúng túng, mãi mới miễn cưỡng lùi xe dừng lại cạnh chỗ tôi, ló đâu ra hỏi: "Quá giang không?"

"Số 7 Downing Street đi."

Arnold ngờ ngợ hỏi lại: "Whitehall à? Alan, đừng dấn sâu vào quá."

"Không sao."

Tôi ngồi ghế sau, nhỏ bồ ngực bự của anh ta ngồi ghế phụ lái, cô em chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, bộ dạng khá e lệ khép nép, phải cái trông quả ngực kia ít cũng phải cỡ D, mùi nước hoa xức đầy quần áo làm tôi gay cả mũi.

Tôi ra hiệu với Arnold... kỳ này tới bến quá nha.

Anh ta liếc thấy qua gương chiếu hậu, có vẻ càng bối rối tợn: "À, hôm nay là cuộc hẹn đầu tiên của tôi và Jea, vừa hay lại gặp cậu."

Em bồ anh ta quay lại nhìn tôi: "Hi, chàng đẹp trai. Anh tên gì?"

"Alan." tôi giữ vững hình tượng hào hoa phong nhã: "Alan Castor. Tôi có vinh dự được giúp gì em không, quý cô?"

Cô nàng quay sang Arnold: "Bạn anh chán thiệt. Mọi khi ảnh cũng vậy hở?"

Arnold phì cười: "Cậu ta là toán học gia, tốt nghiệp khoa toán Cambridge đấy."

Đoạn, anh ta hỏi tôi: "Cậu với ngài Garcia thế nào rồi?"

Tôi nhún vai đáp: "Bình thường, vẫn thế."

Arnold có vẻ ngạc nhiên nhưng không hỏi thêm gì nữa. Chạy qua quảng trường Trafalgar là có thể thấy hành lang lát cẩm thạch trước Whitehall, chếc xe jeep chuyển hướng rẽ vào con phố nhỏ bên trái, tấm biển "Downing Street" gắn trên bức tường xám nơi góc đường. Arnold dừng xe trước một tòa nhà màu trắng đồ sộ rồi để bạn gái đợi trong xe.

Tôi xuống xe, ngẩng đầu nheo mắt đọc: Văn phòng tác chiến nội các. Số 7 Downing Street.

"Alan." Anh ta gọi tôi lại, do dự một hồi mới nói: "Nếu cậu đi gặp C thì nhớ thận trọng. Có gì cần giúp cứ nói với tôi."

Tôi ngạc nhiên: "Anh biết C à?"

"Tôi không biết, ông tôi biết. Đó là ông trùm thực sự của cục tình báo, ngài Garcia phụ trách MI-6, Linderman phụ trách MI-5, ông ta nắm cả cục tình báo."

"C trông thế nào?"

"Tôi không biết, rất ít người được gặp mặt ông ta. Cậu gặp thì biết thôi."

Anh ta quay lại xe, nắng chiều đổ bóng anh ta dài trên ngã tư.

Tôi gọi giật Arnold lại, chỉ cái xe: "Arnold, đó là em thứ mấy rồi?"

Diary in Grey Tower-  Nhật ký tháp bụiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ