chap 36

610 41 9
                                    

Văn Toàn sững người, quả thật không nghĩ đến anh nói câu này. Ngập ngừng một chút, hỏi

Toàn : tại sao anh lại nghĩ như vậy?

Hải : cậu nghĩ xem hết mẹ tôi rồi đến Tiến Dũng nói cậu là vợ tôi, em gái tôi gọi cậu là anh dâu, quản gia chăm sóc tôi có ý nói tôi với cậu là người yêu, hơn nữa, trong máy tôi còn có rất nhiều hình ảnh của cậu, biệt danh tôi đặt cho cậu là " bé yêu" thế thì cậu không phải là vợ chứ là gì. Nhưng lạ một chỗ là tôi không tìm thấy giấy kết hôn ở đâu cả!

Văn Toàn nghe Ngọc Hải nói một tràn dài, anh là đang thu thập bằng chứng sao? Phải nhớ rõ đến như vậy? Văn Toàn cố tình né tránh ánh mắt của Ngọc Hải.

Hải : đúng không? Văn Toàn! Cậu...là vợ tôi?

Toàn : tôi nghĩ tranh thủ lúc này đi mua đồ ăn để chuẩn bị cho cuộc cắm trại. Tôi đi đây

Nói rồi cậu cứ vậy mà đi thẳng ra xe với trái tim muốn nhảy ra ngoài. Yên vị trí, Văn Toàn đưa tay sờ ngực trái. Muốn nói rõ quan hệ cho anh ấy biết nhưng ngay lúc đó lại không dám. Tại sao chứ?

Văn Toàn lái xe đến siêu thị mua một chút đồ ăn và lều trại cho nhóm. Mua sandwich, coca, một ít trái cây, sữa, thịt bò này, vĩ nướng, tấm thảm nói chung là cái nào cậu thấy ưng ý là mua, chu đáo thế còn gì nữa.

Sau khi Văn Toàn rời đi, Ngọc Hải ngửa cổ ra đồ dựa của cái xích đu. Cong khóe môi một cái " ha, em trốn tránh gì chứ? Chẳng lẽ đã hết yêu anh thật rồi? Hay em sợ yêu anh? Nếu như sợ thì cần gì quan tâm anh đến vậy chứ? Em đúng là biết làm đau người khác mà!" suy nghĩ của Ngọc Hải. Đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh, Ngọc Hải chỉ muốn quay ngược thời gian trở về lúc anh và cậu yêu nhau, lúc đó hạnh phúc biết bao. Anh đã tự hứa với lòng là sẽ bảo vệ cậu, không làm cậu tổn thương, sẽ bảo vệ tình yêu của hai người. Hơn thế nữa, anh đã hứa với ba mẹ Toàn là sẽ bảo vệ cậu, nhưng lại không làm được. Trong lúc cậu đau khổ nhất anh chỉ biết lặng lẽ nhìn từng đoạn clip Xuân Trường gửi qua. Quanh đi quẩn lại thì lỗi nằm do anh cả. Cậu bây giờ không muốn yêu anh cũng phải. Ngọc Hải lại nở nụ cười chế nhạo bản thân. Tự dưng đâu một gương mặt xuất hiện trong tầm mắt anh. Là Lương Xuân Trường.

Ngọc Hải ngồi ngay ngắn lại

Hải : đến nhanh thế

Trường : không quan trọng! Lúc nãy mày bị sao thế? Ngồi cười một mình như thằng khờ!

Hải : mày ngồi đi

Nghe Ngọc Hải nói, Xuân Trường đi qua chỗ trống còn lại.

Trường : lúc nãy thấy Văn Toàn chạy ra xe, có vẽ rất gấp. Cậu ấy đi đâu vậy?

Hải : trốn tao!

Xuân Trường nghe Ngọc Hải nói không khỏi khó hiểu mà nhíu mày lại. Trốn là trốn thế nào? Thật tình là không hiểu nổi

Hải : tao nói em ấy lúc trước là vợ tao phải không, kết quả là đi luôn rồi!

Ngọc Hải nhìn sang thấy Xuân Trường mặt khó hiểu nhìn chằm chằm mình thì lên tiếng giải thích

Trường : trời!

Ngọc Hải buồn rầu thở hắt một cái, ngả người xa sau, ánh mắt khép lại

[ 0309 ] Anh nghĩ tôi thích anh ư ? hừ ! anh đúng rồi đó ! ( Đã End )  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ