Chương 29: Chuẩn bị vào năm mới

524 47 1
                                    

Buổi trưa thì năng nổ hăng say hoạt động trên giường, buổi chiều tỉnh dậy, Mẫn Đình lại trở nên ngại ngùng hơn bao giờ hết. Cô gái nhỏ cuộn tròn trong chăn trốn đi Trí Mẫn, không dám nhìn thẳng vào mặt chị ấy nữa. Đang lúc yêu đương nồng nhiệt, việc đòi hỏi ái ân Mẫn Đình thấy rất bình thường, sau cơn kích tình nghĩ lại liền ngại không thôi.

Mặc dù Mẫn Đình là những người con gái năm 2002 nhưng tư tưởng của em ấy vượt hơn hẳn bất cứ ai, bắt đầu những năm 2010 thì internet ngày một phát triển, các diễn đàn lớn nhỏ ra sức bình đẳng LGBTS, những chương trình tích cực như Viet Pride Sài Gòn bắt đầu mon men tổ chức. Vậy nên từ năm mười hai tuổi Trí Mẫn đã thấy đồng tính là một chuyện hết sức bình thường.

Cô cảm thấy yêu lá cờ lục sắc phấp phới đầy tự tin, cô cảm phục họ dám sống đúng, dám yêu, dám hận, dám hi sinh, dám làm tất cả. Cho đến khi cô gặp được người con gái như vậy...

Mẫn Đình là một cô gái dám nghĩ dám làm, ở năm 2002 chuyện bê đê, ô môi không phải là chuyện đơn giản. Nó khiến người ta trăn trở một đời giữa việc có dám bày tỏ hay không, có dám nắm tay nhau, có dám dọn về chung một nhà, thưa cha thưa mẹ để sống chung. Những chuyện nhỏ nhặt cho Trí Mẫn thấy Mẫn Đình còn can đảm hơn cô gấp ngàn lần, trong những năm người đời khắc nghiệt như vậy, Mẫn Đình lại dám đưa bàn tay của mình ra hỏi cô: "Chị có muốn yêu em không?"

Cô gái nhỏ với sức sống mãnh liệt, tha thiết yêu và được yêu. Đó là điều ngay cả người lớn như chị Tâm còn không dám, chị Tâm sống khép mình, chấp nhận lấy chồng để quên đi bản ngã nhưng lại tự dằn vặt mình vì để đánh mất người thương.

"Em biết chị thích điều gì nhất ở em không?" Trí Mẫn hôn lên má Mẫn Đình một cái dịu dàng, ánh mắt tình tứ.

Mẫn Đình lắc đầu: "Em không biết."

"Chị yêu mái tóc của em nhất, lúc chị gặp em, ấn tượng đầu tiên đó chính là tóc em thật đẹp. Sau đó chị lại thích đôi mắt của em, lỡ sa lầy vào đôi mắt em, rồi bị tóc em trói lại."

"Nói linh tinh." Mẫn Đình cười phì, cô nghiêng người ôm ngang eo của Trí Mẫn. Hai người tâm tình một chút rồi cùng nhau ngủ, buổi chiều lại cùng nhau đi bán kem, cuộc sống nhẹ nhàng trôi qua như thế.

Kể từ sau đêm thuộc về nhau ấy, hai người vốn dĩ đã bám dính nhau lại càng không thể tách nhau ra. Mỗi khi Trí Mẫn đi học, Mẫn Đình ở nhà chờ đợi mà lòng thấp thỏm, nhớ người yêu đến độ lộ ra mặt. Trí Mẫn thì vừa học vừa nôn được về nhà với người yêu, hai người hệt như hai cục nam châm, chỉ chực chờ để hít lấy nhau.

Mẫn Đình là người đề xướng chuyện thân mật, nhưng người nghiện lại là Trí Mẫn. Trong nhà của hai người luôn có một định luật như thế, hễ Mẫn Đình đề xướng thứ gì thì Trí Mẫn chính là kẻ nghiện thứ đó. Mẫn Đình đề xướng cả hai nên yêu nhau xem sao, Trí Mẫn lại chết mê trong tình yêu của em. Mẫn Đình lại đề xướng cả hai thử hôn nhau xem sao, Trí Mẫn lại chết mê trong nụ hôn của em. Chung quy Trí Mẫn là ruồi, còn Mẫn Đình là mật ngọt, hai người có vờn nhau, Trí Mẫn có chết trong mật ngọt của Mẫn Đình không đều do một tay em định đoạt.

[Winrina] Khoảng Cách Giữa Hai TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ