Tết nhất luôn là dịp để các gia đình quây quần, tụ tập lại với nhau sau một năm dài bôn ba và lao động mệt mỏi. Hôm nay, họ nội của nhà Toàn tổ chức một bữa ăn rất đông vui và náo nhiệt tại nhà chú của Toàn, vừa để các anh chị em trong họ có dịp gặp gỡ, vừa để thắp hương cúng vái tổ tiên. Bố Toàn có hai anh chị em ruột, mỗi nhà đều có con trai con gái, thậm chí một số người đã có cháu chắt, lại chưa tính cả những người con của anh em ông bà nội của Toàn. Gia đình này nối tiếp gia đình khác, người dắt con người bế cháu, tạo nên một bữa cỗ vô cùng đông đúc và huyên náo, tiếng cười nói, đi lại vang khắp cả một khu xóm.
Ngay khi đặt chân tới cửa nhà, Toàn đã nghe tiếng chị Ngọc í ới gọi từ phía trong. Cậu đưa mắt nhìn thì thấy Ngọc đang ngồi cùng bàn với các anh chị em họ khác, liền mỉm cười gật gật mấy cái. Chào hỏi các ông bà, cô chú, các bác xong, Toàn và Siêu liền đi tới ngồi cùng Ngọc, còn bố mẹ cậu thì tiếp chuyện với các thành viên khác của gia đình. Vừa đặt mông xuống ghế, Toàn đã tay bắt mặt mừng ngay với Ngọc, tíu ta tíu tít nói đủ thứ chuyện sau một thời gian dài không gặp. Còn Siêu vốn nghịch ngợm nên hợp tính mấy ông anh, cũng bắt được sóng mà quay sang đùa vui với nhau, bắt đầu bàn tán mấy thứ chuyện của "cánh mày râu". Có thể nói, trong số các anh chị em họ, thì Toàn thân với Ngọc nhất, những người kia dù cũng có hay đi chơi chung, nhưng lại không một ai có thể khiến Toàn cảm thấy vui và thoải mái như khi đi với Ngọc được. Bởi thế, mọi người từ người lớn đến đám thanh niên ai cũng biết hai người này yêu quý nhau đến thế nào, cứ mỗi lần họ hàng gặp mặt là kiểu gì cũng dính lấy nhau không rời.
Không gian huyên náo của bữa ăn vẫn không có vẻ gì là sẽ thuyên giảm. Tranh thủ lúc mấy người xung quanh đang mải cười đùa, Ngọc ghé tai Toàn nói nhỏ:
"Này, em với Hải thế nào rồi?"
Toàn hơi giật mình khi nghe câu hỏi ấy, sực nhớ ra kể từ sau cái đêm cậu và Hải chính thức yêu nhau, cậu vẫn chưa tiết lộ cho chị Ngọc biết. Giờ bỗng dưng chị nhắc đến, Toàn không khỏi bối rối không biết nên trả lời ra sao. Tự nhiên nói toẹt ra sự thật thì liệu có vồ vập quá không, hay là cứ nói giảm nói tránh đi cho chị khỏi sốc. Lại còn đang trong bữa ăn, ngồi với bao nhiêu người thế này, nhỡ Ngọc mà phản ứng đột ngột khéo lại gây sự tò mò của mọi người, lúc đấy sẽ còn khó xử hơn rất nhiều. Nghĩ vậy, Toàn liền đáp:
"Tí nữa em kể cho nhé?"
"...Ừmm"
Ngọc gật đầu tỏ vẻ rất thích thú, sự hào hứng tò mò thể hiện rõ trên nét mặt. Thấy chị như thế, Toàn chỉ biết cười thầm, một thiếu nữ 22 tuổi mà cũng có những lúc giống một bé gái thế này đây.
Bữa ăn đáng lẽ ra đã có thể trôi qua một cách suôn sẻ và vui vẻ, nếu như không có việc một ông chú bỗng nhiên quay sang bàn của Toàn, hỏi:
"Thằng Toàn năm nay học lớp mấy rồi nhể?"
"Cháu đang lớp 11 ạ" - Toàn lễ phép trả lời
"Cũng ra dáng thanh niên rồi đấy, học hành sao cháu?"
"Dạ, cũng...ổn ạ"
Toàn vốn không thích khoe khoang hay nói về những thứ liên quan đến bản thân. Ngoài những người thân thiết mà cậu tin tưởng, thì càng khép kín mình, cậu càng cảm thấy yên tâm và an toàn. Nhất là ở một nơi đông đúc như thế này. Hơn nữa Toàn lại là một người khiêm tốn, dù sự thật hiển nhiên là chuyện học hành của cậu vượt xa cái chữ "ổn" kia nhiều, nhưng cậu vẫn không thích nói thẳng ra. Những lời ca tụng tôn vinh của thiên hạ, chẳng phải trước giờ vẫn luôn vô nghĩa và sáo rỗng sao?