Chương 10: "Anh biết rồi, Arm à."

740 117 5
                                    


Chiều muộn hôm đó, Porsche được phép trở về nhà nhưng vẫn không được vận động mạnh và để vết thương dính nước, và cũng vì thế, Pol đành phải lãnh trách nhiệm cõng em mình từ phòng bệnh ra ngoài hầm để xe. Tất nhiên, Pol trông khó chịu thế thôi, chứ trong lòng anh chỉ mong có nhiều khoảnh khắc như thế này hơn nữa. Khi bố của ba anh em rời khỏi căn nhà, làm đôi mắt dì Namphueng ướt đẫm hàng đêm, Pol đã tự hứa sẽ trở thành trụ cột của gia đình này. Giờ thì Arm nghĩ anh đang thực hiện lời hứa của mình.

"Em có nặng không anh?"

Porsche hỏi lí nhí, nó chôn mặt vào gáy anh trai mình, khẽ đung đưa cái chân còn đang quấn băng. Pol đỡ mông em trai bằng một tay, một tay khác đánh nhẹ vào đầu gối thằng bé.

"Lắc cái gì mà lắc?" – Anh mắng – "Ôm chặt anh vào, không thì tuột xuống bây giờ."

Cảnh tượng ấy khiến Arm không khỏi buồn cười. Porsche – một thằng đầu gấu nhất nhì thị trấn lúc này trông như cậu bé năm tuổi vô tình bị ngã và bị anh trai mắng tới phát khóc. Còn Pol, Arm hoàn toàn quên mất anh là một tiến sĩ trẻ chưa đến ba mươi tuổi, quên luôn cái sự xa cách và bí ẩn những phút ban đầu.

"Giờ em phải về nhà rồi, mọi người có cần em giúp gì nữa không?" – Arm lo lắng nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Hôm nay gia đình anh tụ họp nên bắt buộc Arm phải về nhà vào bữa tối – "Pete đâu rồi?"

"Nó đi lấy xe của anh rồi, hi vọng thằng bé không tông vào cây cột nào đó." – Pol trả lời, vươn tay lấy hai chiếc balo của đôi song sinh mà Arm đang cầm giúp – "Em cứ yên tâm về nhà đi, bọn anh sẽ lo được mà."

Arm gạt tay Pol ra, đồng thời xoa đầu thằng Porsche nằm im như mèo con trên lưng Pol. Thằng bạn ngổ ngáo của anh im im như thế này thật là lạ quá.

"Mày ổn không đấy bạn ơi?"

"Mmmm, tao ổn, hehe." – Porsche cười hềnh hệch – "Mai tao lại đi học ấy mà."

"Mai em ở nhà, thằng Pete cũng ở nhà." – Pol ngắt lời – "Hai đứa ở nhà chơi với nhau. Anh sẽ xin phép giáo viên cho."

"P'Pol, đừng thế mà..."

Porsche chưa kịp oán thán thêm một lời nào thì đôi mắt diều hâu của nó liếc qua một khúc quanh trên hành lang, sau đó im lặng hoàn toàn. Arm nhìn theo hướng đó, bắt gặp một chiếc áo sơ mi da báo thì chợt hiểu ra mọi chuyện. Anh và Porsche trao đổi một ánh mắt.

"P'Pol?"

Porsche dò hỏi, tay vẫn bám chặt vào cổ anh trai.

"Gì?"

"Em đói. Em muốn ăn bánh trứng với mật ong và vụn dừa."

Pol lầm bầm trả lời.

"Tao đi đâu mua nó cho mày bây giờ? Với lại, đâu thể để mày ngồi đây một mình."

Và đúng lúc đó, Porsche bắn cho Arm một ánh mắt sáng rỡ, xin thề là Arm chưa bao giờ nhận được tín hiệu cầu cứu rõ ràng như thế này. Anh thở dài, chấp nhận làm "đồng phạm".

"Thế này đi, em sẽ ngồi đây với thằng Porsche đến khi anh quay lại, được không?" – Anh còn tiện thể an ủi thêm – "Nó đang là người bệnh mà, chiều nó tí đi anh. Với lại, em nghĩ thằng Pete cũng cần được giúp đỡ đó."

[ PolArm ] Tôi kết hôn với anh trai của bạn thân - by Remi -Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ