————————————————————————————————————"Ô kìa, chúng ta để sót một con chuột nhắt sao?"
Nó hốt hoảng đứng phắt dậy, sợ hãi đưa mắt nhìn mấy người đàn ông trước mặt, cả người con bé run lên bần bật. Nước mắt nó lại chỉ chực tuôn ra.
Một trong những tên đó tiến đến nắm lấy tóc nó rồi xách lên. Nó đau đớn thét lên, cảm giác như da đầu nó sắp sửa bị lột ra vậy.
Nó cố giãy giụa để thoát ra, gã đàn ông đang nắm tóc thấy nó không an phận liền lên gối thúc vào bụng con bé một cái mạnh.
"Á! Ặc...hức hức..."
"Câm miệng đi nhóc con! Đại ca, làm gì với con nhỏ này giờ?"
Hắn tiếp tục đánh vào đầu nó, tức giận mắng mỏ khi thấy nó khóc.Nó choáng váng gục xuống, máu mũi bắt đầu chảy ra không kiểm soát. Hắn tiếp tục quay ra hỏi người đàn ông có sẹo ở mặt.
"Đại ca?"
"Hừm...đem nó đi bán đi, ai mua thì mua. Đường dây buôn bán người xuyên quốc gia gần đây hình như đang thiếu hụt nạn nhân đấy..."
"Hahaha...không hổ là đại ca, con bé này trông cũng xinh xắn đấy, chắc bán cũng được giá."
Cái gì cơ? Bọn chúng định bán nó đi đâu cơ? Còn mẹ nó thì sao, mẹ cần nó chăm sóc mà.
Bỗng nhiên, nó nhớ lại lời bố và mẹ từng nói với nó trước đây:
"Con yêu, trong tình huống nguy hiểm thì con phải tự cứu lấy bản thân mình, không cần dựa dẫm vào ai và cũng không cần lo lắng cho ai ngoài bản thân con."
"Chỉ cần con an toàn, mọi thứ khác đều không cần thiết. Nên nhớ, bản thân con là thứ quan trọng nhất."
Aha...vậy là nó phải bỏ lại mẹ sao? Như thế là không nên nhỉ, nhưng lời mẹ dặn thì nó không được cãi lại...
Nó phải tự cứu lấy chính mình. Bản năng săn mồi của nó bắt đầu trỗi dậy.
Ánh mắt nó chuyển từ sợ hãi của con mồi sang ánh mắt khát máu, thích thú của kẻ đi săn.
Nhân lúc lũ người kia lơ là cảnh giác, nó rút con dao được giấu dưới đệm ra, cắt phăng đi phần tóc mà tên kia đang nắm nhằm thoát khỏi sự kìm kẹp. Trong khi hắn vẫn còn ngỡ ngàng thì nó nhanh tay chém một vết sâu vào chân gã. Hắn ta đau đớn khuỵu xuống ôm lấy vết thương đang chảy máu.
Mấy người còn lại thấy vậy thì ngỡ ngàng, nhưng bọn chúng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tức giận lao lên toan bóp cổ con bé. Nó dựa vào lợi thế cơ thể nhỏ bé của trẻ con thì luồn lách chạy ra được ra khỏi căn phòng.
"Ranh con!! Đứng lại!!"
Mấy người kia thấy nó chạy đi liền đuổi theo, miệng còn không ngừng lai lối. Nhưng khi chạy ra đến hành lang thì chẳng thấy con bé đâu nữa. Mỗi người bèn chia nhau ra tìm ở từng phòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tokyo Revengers] Lệ Đỏ
Fanfiction"Ô kìa...cái gì đang lăn trên mặt mày kìa..." "Những giọt nước đỏ tươi chảy ra từ trong người mày mới đẹp làm sao..." "Cả con ngươi của mày nữa...chúng sẽ ra sao nếu tao đem ngâm trong giấm nhỉ..." "Mày khóc sao? Ôi chao...