Chương 7: Rừng rậm

42 5 0
                                    

Chương 7:

Giới Tuệ từ trên đài cao đi xuống, Tạ Kha lập tức đi lên.

Dưới nắng chiều hoàng hôn, thiếu niên áo xanh mỉm cười: "Giới Tuệ đại sư dừng bước."

Giới Tuệ nhìn hắn chằm chằm, thong dong nói: "Tạ đạo hữu có chuyện gì sao?"

Đương nhiên Giới Tuệ cũng biết Tạ Kha.

Dù sao thì, Tạ Kha tiếng xấu vang xa, không ai không biết.

Làm mấy chuyện điên rồ với Thẩm Vân Cố, dựa vào độ nổi tiếng của của Thẩm Vân Cố, Tạ Kha cũng được chú ý ít nhiều.

Tạ Kha nói: "Ta muốn hỏi một chút, Giới Tuệ đại sư sẽ ở lại Xích Dương phái bao lâu?"

Đôi mắt Giới Tuệ nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, chậm rì rì nói: "Ba ngày luận đạo, trong ba ngày ta sẽ không rời đi, Tạ đạo hữu có chuyện gì?"

Tạ Kha nói: "Gần đây ta có chút hứng thú với kinh Phật", hắn giơ kinh Phật trong tay lên, cười nói: "Có không ít vấn đề muốn đại sư chỉ giáo."

Giới Tuệ nhướng mày, cười như gió xuân: "Ta còn tưởng rằng, Tạ đạo hữu thân là kiếm tu, chỉ xem mấy loại như [ Tam Thanh kiếm pháp ]."

Ngàn năm trước Tạ Kha đã không cần mặt mũi gì lâu rồi, hắn vờ như không nghe thấy, cầm kinh Phật: "Hiện tại Giới Tuệ đại sư muốn đi đâu, ta thân là chủ nhà, có thể đưa ngươi đi một chút."

Giới Tuệ nói: "Không cần." Y nhìn sắc trời, có chút tiếc nuối: "Bây giờ cũng không còn sớm, không kịp qua xem luận kiếm tại Huyền Quang điện."

Huyền Quang điện.

Luận kiếm.

Thẩm Vân Cố.

Tạ Kha không có tâm trạng, nói: "Được rồi, tạm biệt Giới Tuệ đại sư."

Giới Tuệ đứng bên cạnh dược phong, nhìn núi cao trước mặt, tà dương chiều muộn nhuộm cả bầu trời.

Tăng bào của y bị gió thổi bay phần phật, đưa nhìn về hướng Tạ Kha rời đi, ánh vàng chiếu vào trong mắt, chậm rãi chìm vào bóng tối.

Tạ Kha chưa đi được vài bước, tên tiểu đệ ngủ say như chết bên cạnh hắn bỗng bừng dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra đã nhìn thấy bóng Tạ Kha đi mất, giật mình tình lại: "Lão đại từ từ đã!"

Tạ Kha không để ý đến hắn, nhảy lên linh thú di chuyển trong tông môn, quay về khí phong.

Vừa đến khí phong, hắn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói của nữ nhân.

Xung quanh là bóng cây rậm rạp, dưới ánh trăng, cỏ cây lạnh lẽo.

Ánh trăng phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của một đám nữ tử, họ trang điểm giống nhau như đúc, bông hoa đào giữa đôi mày, diễm lệ như xuân.

Các nàng mặc váy lụa màu tím, tóc đen trâm ngọc.

Tạ Kha nhíu mắt.

Đệ tử Tố Nữ tông?

Tố Nữ tông tới khí phong luận đạo?

Thiếu nữ đi đầu xinh đẹp truyệt trần, mắt hạnh môi đỏ, có điều khí chất khá lạnh lùng: "Quỳnh Sơ, ta nhớ rõ danh sách phái tới Xích Dương cung không có tên ngươi."

[Edit] Ngày ngày đêm đêm tìm kiếm ma tôn - Thiếp Tại Sơn DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ