7.

3.5K 391 10
                                    


Sau khi về nhà, Harry giúp Draco bôi thuốc ở mấy chỗ bị trầy da, đồng thời nhắc nhở cậu: "Đừng để dính nước, đợi khoảng hai ngày là sẽ lành."

Draco gật đầu. Cậu cứ nói đi nói lại lời cảm ơn với Harry, cứ như Harry không chỉ giúp cậu bôi thuốc mà còn cứu mạng cậu vậy.

Sau đợt ấy, Harry còn dẫn cậu tới bệnh viện mấy lần nữa để xem Cún Yêu mà cậu cứ tâm tâm niệm niệm, đồng thời cũng quan tâm hỏi mấy vết thương trên người cậu đã tốt chưa. Draco thật sự rất bất ngờ, cậu cảm thấy Randy cứ như một món quà đột ngột xuất hiện trong cuộc sống cô độc của cậu.

Với Draco, ý tốt của Randy với hành động ân cần của Paolo không giống nhau. Randy có thể giải thích những lo lắng của cậu với Cún Yêu, lúc cậu bị bắt nạt sẽ quan tâm cậu, sẽ vô tình nhắc nhở cậu chú ý miệng vết thương, cứ như là một người bạn chân chính vậy.

Thật ra Harry làm vậy chỉ bởi cảm xúc biệt nữu trong lòng mà thôi, vì lần trước chính hắn giả mù sa mưa quan tâm Draco, rồi cậu lại nghĩ hắn thực sự lo lắng mà xin lỗi rối rít. Harry cảm thấy mình như bị ăn vả, mặt vừa nóng vừa đau, khiến hắn cứ canh cánh trong lòng.

Nhưng kệ mịa Harry có ý thế nào, Draco đã chủ động thân thiện với Randy hơn, giống như thời tiết hiện giờ cũng đang ấm dần lên. Sự tình phát triển theo hướng này làm Harry không thể kiểm soát được.

Draco muốn đi siêu thị, tìm Randy. Draco muốn đi mua thức ăn cho chó, tìm Randy. Draco muốn đi bở biển, cũng tìm Randy. Thậm chí, cậu xuống tầng cho mèo ăn cũng muốn đi gõ cửa phòng Randy trước. Cứ thế, đến khi Cún Yêu về nhà thì thành chó thất nghiệp luôn.

Harry thấy chắc là mình rảnh quá nên không từ chối Draco quá nhiều.

Draco thích đến bờ biển nhất. Ban đầu Harry không hiểu tại sao Draco lại thích đến bờ biển, cậu đâu có nhìn thấy.

"Bờ biển rộng lớn, có thể đi lại tuỳ thích, có khi thích cũng chạy được luôn, tuy rằng đôi khi vỏ sò sẽ làm sứt chân."

Draco nói vậy.

Lúc cậu nói những lời này, đôi mắt không nhìn thấy kia giống như nhìn xuyên qua Harry, nhìn một nơi rất xa mà Harry không thể thấy.

Tuy Draco đã mù, nhưng ánh mắt vẫn có chút ánh sáng như cũ.

Harry có cảm giác thứ ánh sáng ấy sinh ra vì Randy. Suy nghĩ này khiến gã vừa buồn cười lại vừa có chút khó chịu.

Buổi chiều, ánh mặt trời trong trẻo. Draco lại rủ Randy đi dạo bờ biển.

Cả hai ngồi dưới dất. Draco ném giày tất lung tung, nhắm mắt lại tận hưởng. Dưới ánh nắng mặt trời, làn da tái nhợt của cậu sáng đến loá mắt.

Harry thu lại tầm mắt, yên lặng ngồi bên Draco.

"Tôi chưa từng nhìn thấy nơi này, nhưng vẫn có thể tưởng tượng nơi này đẹp thế nào." Draco nói.

Cậu vừa tới nơi này là mù luôn? Trong lòng Harry có chút khác thường. Gã nhớ tới lúc ở nhà Parkinson, chính gã sử dùng bùa chướng ngại rất mạnh. Chẳng lẽ là...

[Edit/Hardra] Lần thứ hai bị thươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ