4.

4.1K 445 13
                                    


Pansy sợ hết hồn. Cô ôm lấy mặt Draco: "Sao lại thế? Chuyện này chưa từng xảy ra..."

Trong nháy mắt, cô nhớ tới chướng ngại thật mạnh mà Potter từng tung ra. Trong thời gian di chuyển, chú ngữ cũng đã có hiệu lực. Kính phản quang phải thông qua đôi mắt làm trung gian, Harry dùng chú ngữ ngăn cản làm hai luồng pháp thuật mâu thuẫn, vậy nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Là Potter!" Pansy cắn môi. "Thằng điên!"

Draco dùng mu bàn tay dụi dụi mắt. Quả thực cậu không nhìn thấy, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng sóng biển, còn có mùi đặc trưng của biển nữa.

Pansy không ngờ Draco bình tĩnh như vậy. Gió biển thổi tung tóc cậu. Cô thấy bi thương thoáng qua trên mặt Draco, sau đó cậu cười cười nói, "Pansy, tớ biết nơi này rất đẹp."

Pansy mím miệng. Gần đây Draco luôn khiến cô muốn khóc. Cô chỉ có thể ôm lấy cậu mà không nói nên lời,

Đã quen với văn phòng của Hermonie, Harry ngồi ở đối diện cô.

"Lần này cậu giải thích cho tớ được chưa?" Hermonie nhíu mày lắc đầu, "Malfoy thực sự muốn vượt qua hoàn cảnh để có cuộc sống tốt đẹp hơn. Mà Harry, cậu là một lần nữa dùng hành động chứng minh cậu quả là Chúa cứu thế."

"Báo cho ông Parkinson, con gái hắn bao che cho tội nhân vượt ngục Azkaban. Ông ta nhất định sẽ có cách tìm ra bọn họ." Harry không nghĩ chuyện thế là xong, ngược lại thì với gã, chuyện mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Hermonie bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tớ gửi công văn cho nhà Parkinson, nhưng cậu tự để ý hành động của họ đi."

"Cậu nói với lão, nếu bị tớ tìm ra trước thì tính chất sự việc không giống nhau đâu." Harry nhắc nhở nói, "Nói thế thì họ mới tận tâm đi tìm."

Pansy và Draco thuê một phòng cạnh bờ biển, chủ nhà là một người đàn ông mập mạp tên là Paolo. Y có điệu cười ha hả tạo cảm giác rất thân thiết. Paolo sắp xếp cho hai người một phòng ở tầng hai. Y tỏ ra rất tiếc vì phong cảnh từ phòng này nhìn ra là đẹp nhất, thế mà Draco lại không nhìn thấy.

Nửa tháng sau ông Parkinson mới tìm thấy họ.

Ông quyết liệt muốn đưa Pansy về. Pansy không muốn, cô nói: "Con không thể để cậu ấy ở chỗ này một mình!"

"Thế con muốn cha để con một mình bị bộ pháp thuật bắt à?" Ông Parkinson tức đến mức mặt trắng bệch, "Đâu phải con không biết thủ đoạn của lũ thần sáng, còn đứa nhóc này thì sớm muộn gì cũng sẽ quay về nơi cậu ta nên ở. Cha không thể để con bị liên luỵ!"

"Cha!" Pansy giằng tay khỏi ông Parkinson, "Vậy hiện tại Draco phải làm thế nào? Cậu ấy không nhìn thấy, chỉ có hai bàn tay trắng, còn con là người bạn duy nhất của cậu ấy!"

Ông Parkinson thấy Draco chống tay cạnh bức tường ở cửa. Draco không nhìn thấy, nhưng cậu nghe được, nếu cha Pansy đã tới thì cậu không thể làm Pansy khó xử: "Pansy, cậu đi đi, tớ không sao đâu. Tớ... Tớ đã gây nhiều rắc rối cho cậu rồi, không thể làm liên luỵ cậu được nữa."

"Draco..." Pansy muốn nói gì đó, Draco cười cười phẩy tay, "Không sao đâu, tớ không nhìn thấy thôi mà. Nhưng tớ là một pháp sư, có thể xảy ra chuyện gì ở thế giới Muggle chứ?"

[Edit/Hardra] Lần thứ hai bị thươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ