"Randy ơi, ăn cơm tối xong mình ra bờ biển nha?" Draco đề nghị.
Harry liền làm cơm tối sớm, sau đó hai người đi dạo ra bờ biển.
Họ tìm một cái ghế dài để ngồi. Chẳng ai nói câu gì, đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình trước hoàng hôn dần tắt, giống như mọi khi.
Đến lúc mặt trời đã lặn được khá lâu, bóng đen kéo đến, có thể thấy lác đác sao trời, Draco vẫn chưa có ý muốn đi. Cuối thu đã bắt đầu lạnh rồi, Harry sợ cậu cảm nên giục., "Về thôi."
"Randy, anh có bao giờ nhớ cha mẹ không?" Draco hỏi gã.
Đối với Harry, vấn đề này chỉ có 1 đáp án. Gã vô cùng, vô cùng nhớ, nhưng gã không còn cha mẹ nữa rồi.
Nhưng Draco vẫn còn, chẳng qua là hiện giờ cha mẹ cậu đang trong ngục Azkaban. Harry cúi đầu, trả lời đúng sự thật.
"Có nhớ, nhưng họ không còn nữa."
"Không còn nữa?" Draco ngơ ngẩn. "Em xin lỗi."
"Không sao, việc đã xảy ra rất lâu rồi." Harry bình tĩnh nói, "Em đang nhớ đến cha mẹ à?"
Draco gật gật đầu nhỏ, "Hiện tại cha mẹ không ổn lắm, mà em thì lại... không làm gì được."
"Nhưng anh nghĩ họ sẽ hy vọng em sống tốt. Nếu em tự đối tối với bản thân, hẳn đó là chuyện họ mong muốn nhất." Harry không muốn tâm tình Draco chùng xuống. Gã lập tức an ủi cậu.
Draco cẩn thận nghe lời Harry nói, "Randy, anh nói đúng."
Lát sau, Draco đột nhiên nói, "Nhưng vấn đề là anh với em suy nghĩ không giống nhau."
"Thế à?" Harry hơi thất thần.
"Đúng vậy, giống như lần em với anh nói chuyện về tay cảnh sát kia ấy." Draco nói, "Hắn cũng không có cha mẹ. Nhưng hắn vừa mạnh mẽ lại vừa tự tin."
Harry bỗng có chút bực bội, "Sao em cứ nhắn đến hắn vậy nhỉ."
"Thật á?" Draco cũng không nhận ra điều này.
"Không phải em với hắn là kẻ thù à?" Harry không ngờ có ngày được nghe Draco nói về mình. Điều này không chỉ khiến hắn nhớ lại chính mình khi xưa, mà còn khiến hẳn của hiện tại cảm thấy bấp bênh. Randy không đủ tốt ư? Hiện tại chỉ cần nghĩ đến gã là được. Đừng nghĩ về hắn khi xưa nữa..."
"Em là kẻ thù của hắn." Draco suy nghĩ một chút, tự giễu, "Có lẽ em không thực sự hư như thế. Có một số việc em làm là do bất đắc dĩ, mà hắn lại là biểu tượng của chính nghĩa. Em không thể thật sự hận hắn được."
Draco không hận gã? Harry cảm thấy có chút loạn. Gã nghĩ, đáng ra cả 2 đều phải căm hận nhau, thậm chí gã hi vọng Draco mắng Harry Potter bằng những lời khó nghe nhất, nguyền rủa hắn bằng những lời độc địa nhất, như vậy Harry mới có thể dễ chịu hơn chút.
Nhưng Draco không có. Cậu lắc lắc đầu, "Bọn em bắt đầu từ những bất đồng. Em đã nghĩ thấu suốt rồi. Em không muốn sống trong những cảm xúc như vậy nữa. Randy, bây giờ em đang rất ổn."
Rất ổn sao? Harry nhìn đôi mắt Draco. Ổn chỗ nào chứ? Cậu chỉ có hai bàn tay trắng, rồi Randy cũng là danh tính giả. Hết thảy những điều này, đều là vì Harry Potter. Tất cả đều là hắn làm. Cậu lại nói cậu không hận gã?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit/Hardra] Lần thứ hai bị thương
FanficNguồn: https://jujiejielaofute.lofter.com/post/4d215d79_1cd4d88dd Cảm ơn bản convert của bạn @Inari_TLL <3 Bối cảnh sau chiến tranh, Harry cứu Draco ra khỏi tù. Bước đầu đọc thấy có vẻ là Harry đảk nên mình xin edit để gặm cho đỡ đói hàng. :">...