trong cơn giận dữ, haruto vẫn kéo tay junkyu rất mạnh khiến cảm giác đau rát truyền lên, bắt em phải tỉnh táo. nhưng dù vậy thì nỗi đau thể xác bây giờ nó chẳng là gì với em cả.
em cứ im lặng đi theo, đến khi gần ra tới xe, hắn cũng đã mất cảnh giác liền kéo mạnh tay lại.
bàn tay hắn trơ vơ giữa khoảng không, hoàn toàn vụt mất em rồi...
hắn vẫn còn rất giận, lại xen chút hoảng hốt khi không nghĩ rằng em sẽ kháng cự.
"kim junkyu!"
"theo tôi đi về ngay lập tức!"
haruto tiếp tục có ý định đưa em về. nhưng không, junkyu muốn mọi chuyện được kết thúc ngay bây giờ. không thể nấn ná thêm một giây một phút nào nữa.
"anh dừng lại đi."
giọng junkyu vẫn nhẹ nhàng, xen chút nghẹn ngào, trái ngược với hắn như dần mất kiểm soát.
"em vẫn muốn làm trái lời tôi!? kim junkyu tôi ra lệnh cho em..."
_chát_
haruto trực tiếp nhận một cái tát từ em. ánh mắt junkyu đỏ ngầu, không biết là do giận hay do em khóc. em không chống cự được nữa rồi.
hắn đau chứ, bất ngờ, ngỡ ngàng, phẫn nộ đều có đủ cả. nhưng ít nhất là hắn nhận ra được tình cảnh hiện tại.
"anh là đồ tồi."
"tại sao anh luôn bắt tôi thừa nhận tất cả mọi thứ? anh biết tôi yêu anh, và anh phớt lờ nó. thay vì cho tôi một câu trả lời, cho tôi một danh phận hay đơn giản là buông tha cho nhau. sau tất cả... anh lại chọn cách đối xử tệ bạc với tôi."
"tôi căm ghét đến phát điên cái tờ giấy rằng buộc hai chúng ta ấy và tôi ghét cách anh vì nó mà chấp nhận giữ tôi ở lại."
"tôi đã chờ ngày anh thay đổi, chờ một kết cục tốt hơn... nhưng không, điều đấy không xảy ra."
"anh coi tôi là thứ đáng khinh, rẻ tiền đến như vậy sao? rằng anh mua tôi về nên tôi không có quyền gì?"
"ngày hôm nay, anh tiếp tục ra lệnh cho tôi làm điều anh muốn... vậy rốt cuộc anh xem tôi là gì? là thứ mua vui qua đường..."
"vậy tại sao còn cố reo hy vọng cho nhau...?"
giọng em nghèn nghẹn, hóc mắt đỏ hoe sâu thẳm và nước mắt vẫn rơi. gió đêm thổi lạnh đến thấu xương nhưng junkyu chỉ mặc phong phanh nên cơ thể không ngừng run rẩy. haruto định tiến đến ôm em vào lòng nhưng liền bị gạt phắt ra.
em tiếp tục khóc nấc lên, tay không ngừng lau đi nước mắt trông thật thảm hại.
"tại sao anh lại khiến tôi yêu anh..."
"cho đến trong cơn say cũng chỉ có thể nghĩ tới mình anh..."
"anh đừng động vào tôi...kết thúc đi."
"đời tôi chấm hết rồi, anh có muốn kiện cáo gì tôi cũng chấp nhận."
"chỉ là... cho đến giây cuối tôi cũng không muốn thấy anh nữa!"
tâm trí junkyu rối bời, kí ức thoáng trôi qua nhưng chỉ là một mảnh gương vỡ vụn. haruto thật sự không biết làm thế nào, hắn sai, sai thật rồi.
