"Đừng..." Tin tức tố trên người Park Woojin trấn an Park Jihoon. cậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu "Không liên quan đến Tống Khai, là vấn đề của tôi"
Tống Khai theo sát nói tiếp "Thật sự không liên quan đến tôi" Này cũng quá xui xẻo đi? Nếu không phải sắc mặt Park Jihoon thật sự khó coi thì cậu ta còn hoài nghi người này tới ăn vạ!
Park Woojin ôm lấy Park Jihoon đi cầu thang bên, trong lúc đó có người đi ngang qua, kinh ngạc mà hô lên "Park tiên sinh!" nhưng Park Woojin mặt không gợn sóng, đẩy cửa ra sau đó hỏi Park Jihoon "Cảm mạo không phải hết rồi sao?" ánh mắt hắn tĩnh lặng mà thâm sâu, lại mang theo một tia không buông tha manh mối, Park Jihoon rất khó bình tĩnh trước ánh nhìn chăm chú này, không có biện pháp, cậu chỉ có thể đem đầu gác trên vai Park Woojin, tựa như xin tha, lại tựa như phó thác, tức khắc chọc đến Park Woojin rối loạn bước chân.
Đây là làm nũng sao? Park Woojin liếc mắt nhìn Park Jihoon, đúng vậy, hắn khẳng định ở trong lòng.
"Chờ tiệc mừng thọ của ông nội kết thúc tôi liền mang em đi bệnh viện làm kiểm tra" Park Woojin miệng lưỡi bình tĩnh nhưng Park Jihoon biết hắn đã quyết định thì rất khó thay đổi, cậu thoáng chốc liền trở nên khẩn trương, hại người hại mình mà buột miệng thốt ra "Chúng ta... Chúng ta đã ly hôn, anh sớm hay muộn cũng phải nói cho ông, Park Woojin, ly hôn rồi thì không có liên quan gì đến nhau nữa, đây là anh nói"
Park Woojin đáy mắt hiện lên tức giận, hắn không thích Park Jihoon nói loại lời này, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được điểm phản bác, lời này là hắn nói ra, thu lại cũng thu không được.
Park Woojin đắp chăn đàng hoàng cho thanh niên sau đó đứng dậy nói "Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác để tôi xử lý" Hắn vụng về và máy móc mà làm theo lòng mình, chính là mong đối với Park Jihoon tốt một chút, nhưng vẫn cảm thấy có một lớp ngăn cách mà hắn không biết phá vỡ như thế nào.
Nhìn bóng dáng Park Woojin, Park Jihoon thầm nghĩ thật là khó hiểu a.
Trong phòng còn lưu lại hương tuyết tùng của Park Woojin, Alpha cao cấp có thể không rò rỉ chút tin tức tố nào, mà trong phòng lại nồng đậm như vậy, không khỏi nhiễm vài phần mùi vị cố ý, Park Jihoon lại bất chấp nhiều như vậy, thân thể khó chịu nằm trên nệm mềm mại đủ để cắn nuốt lý trí của cậu, thanh niên chớp chớp mắt, rất nhanh liền ngủ. Một giấc này của Park Jihoon trực tiếp dạo qua cơm trưa cùng cơm chiều, trong lúc đó Park Woojin có đến xem qua một lần nhưng thanh niên lại ngủ quá say, hô hấp đều đều không chịu bất luận quấy rầy gì. Thân thể cậu như có thứ gì đó ký sinh, trong đầu Park Woojin bỗng nảy sinh suy nghĩ hoang đường ấy, cứ cảm giác có thứ gì như đang hút lấy sinh lực của Park Jihoon.
"Còn chưa tỉnh ngủ sao?" Tiệc tối đã tan, ông nội Park thấy Park Woojin một mình đi xuống dưới, nhìn về phía lầu 3 mắt lộ ra kinh ngạc, đã ngủ cả ngày rồi.
"Khoảng thời gian trước bận bịu, có thể đã thương đến căn bản" Park Woojin nói tiếp "Cháu trở về sẽ dẫn em ấy đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện"
"Còn không phải vì cháu sao!" Ông nội Park tức giận "Nếu thái độ cháu đủ cứng rắn, Park Diệu Thịnh hắn dám sao? Dù sao ta cũng chưa thấy qua người nào làm ba như hắn, chán ghét con trưởng là Omega, lại còn muốn Park Jihoon bán mạng cho hắn?"

BẠN ĐANG ĐỌC
[CHAMWINK] SAU LY HÔN ANH ẤY KHÔNG MUỐN TRỞ NÊN CẶN BÃ
Fanfiction1. Truyện chuyển ver không có sự đồng ý của tác giả, vui lòng đừng mang truyện ra ngoài. 2.Truyện Hiện đại, gương vỡ lại lành, cường cường, sinh con, song khiết, ABO, HE 3. Mình chỉ ship các cặp W1 nên sẽ đổi tên hầu hết nhân vật 4.Truyện chuyển ver...