Q2 | C1: Đôi lần gặp người trong giấc mộng

1.4K 55 8
                                    

Chương 1: Đôi lần gặp người trong giấc mộng

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

---

Đêm hè tháng bảy, Ngọc Dao tỉnh giấc vì trời nóng. Dế kêu không ngừng, nhóc trằn trọc trở mình một lúc lâu, thở dài một hơi rồi bò dậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong đình viện cũng chẳng mát mẻ là bao, trời đứng gió oi bức như một cái lồng hấp. Cỏ cây um tùm, côn trùng bay tán loạn, chẳng mấy chốc đã đốt thằng bé mấy nốt.

Nó muốn đi tìm phụ thân, nhưng lại sợ làm phiền người. Nếu phụ thân không bận việc, chắc chắn sẽ ở bên cạnh nó, quạt dỗ nó ngủ.

"Phụ thân ơi, tại sao con lại sợ nóng như vậy. Đám Vương Kính không sợ đâu."

"Bởi vì Dao nhi có huyết mạch Tây U. Người Tây U sống trên thảo nguyên Tây Bắc, mùa hè ở đó ngắn, lại mát mẻ, còn mùa hè ở kinh đô đối với Dao nhi quả thật là quá nóng."

Ngọc Dao không hiểu cái gì gọi là huyết mạch. Đến tận bây giờ thằng bé cũng không biết viết chữ Tây U, nhưng phụ thân bắt nó phải nhớ kĩ mình là người U, nên nó luôn ghi nhớ như thế. Thằng bé bắt đầu buồn ngủ vì cơn gió mát hiu hiu và chất giọng trầm dịu dàng của phụ thân, nó mơ màng hỏi: "Năm sau Dao nhi đến thảo nguyên mát mẻ nghỉ hè được không ạ?"

"Được. Phụ thân đồng ý với Dao nhi." Phụ thân vuốt ve vầng trán của nó. Lòng bàn tay của phụ thân luôn mát lạnh. Lúc Ngọc Dao sốt, phụ thân ôm nó vào lòng, sờ trán nó, làm nó thấy chẳng còn khó chịu như lúc bệnh nữa.

Đáng tiếc không phải lần nào bị bệnh phụ thân cũng ở bên cạnh. Phụ thân bận rất nhiều việc. Lúc thì vào Nam, lúc thì ra Bắc, một lần đi tận mấy tháng trời. Ngọc Dao lại hay đổ bệnh, một năm mười hai tháng, nó bệnh gần hết chín tháng.

Lúc đổ bệnh không có ai ở bên cạnh lại rất tủi thân. Ngọc Dao bốn tuổi sẽ khóc to, nói: "Bạn nhỏ khác đều có phụ mẫu. Còn con không có mẫu thân, phụ thân cũng không cần con nữa." Ngọc Dao lúc năm tuổi đã hiểu chuyện hơn. Nó được Thúy Thúy ca ca bế đến đài Điểm Tướng. Trên đài đại tướng, phụ thân nó mang mũ giáp, uy nghi như thánh thần dưới ánh mặt trời. Ai nấy cũng ngẩng đầu lên nhìn người, ánh mắt sáng rỡ, mang đầy ngưỡng mộ và tin tưởng. Ngọc Dao chỉ là một trong số ngàn vạn đôi mắt kia, nó rất tự hào vì có một người phụ thân thế này, nhưng nó vẫn hi vọng phụ thân có thể ở bên cạnh nó nhiều hơn. Nguyện vọng trong sinh nhật lần thứ năm của Ngọc Dao chính là thiên hạ thái bình. Thiên hạ có thái bình, tướng quân mới có thể rảnh rỗi ở nhà.

Qua đêm nay, phụ thân lại sắp đi xa. Ngọc Dao rất muốn ở với phụ thân thêm một lúc.

Thằng bé rón rén đi tới cửa phòng phụ thân, thấy có ánh đèn hắt lên cửa sổ, nó lại do dự. Nếu phụ thân đã ngủ mà mình lẳng lặng chui vào lòng, chắc chắn phụ thân sẽ không trách mình, phụ thân sẽ chỉ lim dim cười nói: "Dao nhi sợ nóng mà còn bám phụ thân à?". Nhưng bây giờ đêm đã khuya, đèn vẫn còn sáng mà phụ thân vẫn bận quân vụ. Ngọc Dao chần chừ trước cửa một lúc, lại bị muỗi cắn mấy đốt, ngứa không chịu nổi. Thằng bé cúi đầu đẩy cửa. Cửa mở ra két một tiếng. Đây là Ngọc Dao đang thầm thông báo cho phụ thân biết "Con đến rồi này", thế mà người phụ thân trước giờ vẫn luôn cảnh giác chẳng đáp lại nó.

[DỊCH | STV] Sĩ Khả Nhục (18+)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ