Bùi Hoàng Việt Anh, đương kim vô địch giải Người chăn vịt lành nghề của huyện hồi năm ngoái. Chỉ cần bạn đưa Việt Anh một tá trứng, anh ta sẽ cho nở hết cả bầy mà không thối quả nào. Tuy là ma mới trong nghề nhưng Việt Anh chưa từng ngán một ai. Mục tiêu của anh chính là mở một trang trại vịt rộng nhất huyện, độc quyền phân phối trứng và thịt vịt đi khắp các tỉnh thành.
Thế nhưng, một buổi sáng nọ, Việt Anh phát hiện bầy vịt nhà mình chỉ còn có năm đứa.
Giây phút phát hiện ra nhà bị mất trộm, Việt Anh ước có trái sầu riêng rơi xuống đầu anh, để anh ngất đi cho xong chứ không thể nào chấp nhận nổi cú sốc này. Bầy vịt mà bấy lâu anh giành dụm mãi mới mua được bỗng nhiên bốc hơi hết một nửa. Phải làm thế nào đây? Phải đi báo công an thôi, anh nghĩ thế đấy.
"Sự vụ là như vậy, anh Chiến ạ. Chỉ sau một đêm mà em mất nửa cái gia tài, các anh giúp em với..."
Thiếu úy công an Đức Chiến nhìn cậu bé chăn vịt cao hơn anh cả cái đầu đến báo án, lại đánh mắt sang nhìn đồng đội kế bên đang ngẩn tò te. Anh cau mày:
"Đức, ghi vào chưa đấy?"
Đồng chí Hoàng Đức ngồi trên bàn thư ký bỗng nhiên giật mình, mất mấy giây anh mới hoàn hồn, nhỏ nhẹ nói:
"Đang ghi vào đây..."
Một lúc sau, khi Việt Anh đã khóc lóc, kể lể chán chê. Hoàng Đức mới chậm rãi hỏi:
"Ơ nhưng mà, hình như là... ừm... hôm kia em xách cả mấy con vịt... xách cả đống vịt sang nhà bác trưởng thôn để cho hợp tác xã mượn ấp trứng mà. Bác ấy thịt hết của em rồi à?"
Khuôn mặt giàn giụa nước mắt nước mũi của Việt Anh bỗng dưng cứng đờ. Anh ôm đầu, từng mảnh kí ức về ngày hôm qua hí ha hí hửng xách vịt đem cho mượn cứ lần lượt hiện về. Nhìn Đức Chiến đang trong giao diện sẵn sàng "chiến" với cái thằng nhóc suốt ngày quên vớ vẩn rồi chạy lên đồn báo án, Việt Anh bặm môi, khoé miệng cong lên hết cỡ:
"À nhỉ... à thì... thôi em không báo án nữa ạ. Em về đây, hai anh trực vui nhá."
Nói đoạn, cậu bé chăn vịt nhảy khỏi chiếc ghế nhựa, vừa cúi đầu chào xong đã cao chân chạy biến ra ngoài.
Anh Đức Chiến không buồn đuổi theo, cũng không muốn chửi nữa, vì sự vụ như này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần. Dù rất bực nhưng tấm lòng cao cả của một chiến sĩ công an không cho phép anh gõ vào đầu thằng dở hơi này mười phát.
Hoàng Đức thong thả bỏ mấy tờ giấy vừa ghi vào thùng giấy nháp, trông anh không có vẻ gì là khó chịu. Một phần do anh quen rồi, phần còn lại do tính cách của anh là như vậy.
"Sao mày biết thằng Việt Anh đem vịt sang hợp tác xã đấy?"
"Tao nghe bà Tám nói chuyện với cô Tư ở nhà chú Ba kế bên chú Sáu ngay cạnh đồn mình nói vậy đấy."
Nguyễn Hoàng Đức, ông vua thông tin của khu, tuy mọi người nói anh ta hơi mơ màng nhưng chuyện gì anh ta cũng biết. Vì lúc mơ màng là do tin tức lọt vào lỗ tai khiến anh khó mà tập trung vào chuyện của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vnf | Nhật ký chăn vịt
FanfictionSáng hôm ấy, sân nhà Việt Anh xuất hiện một người tự xưng là Hoàng tử Vịt...