Thanh Bình ngồi đợi Việt Anh cả buổi, cả đàn vịt lẫn cậu đều đói lả đi vì từ sáng đến giờ chẳng có gì bỏ vào mồm. Gió thổi hiu hiu trước mái hiên, suýt nữa thì Hoàng tử Vịt ngủ gục té ngã ra thềm. Nghe vịt kêu lắm quá, Thanh Bình đành ra sau nhà vác dao đi chặt chuối. Nhưng mọi hôm Việt Anh thường ra vườn từ sớm tinh sương, khi Thanh Bình vừa ngủ dậy đã thấy rau dập và thân chuối sẵn ở đó, chỉ việc bằm nhuyễn ra thôi. Ngày hôm qua vịt vừa ăn hết chuối chặt sẵn rồi, bây giờ Thanh Bình phải tự mình đi lấy thêm.
Thấy Hoàng tử Vịt hùng hục vác một con dao rựa vừa to vừa bén ra ngoài, Thái tử Cáo bên kia bờ hồ giật mình ngã ngửa. Trông Thanh Bình như dân xã hội đi thu hộ, bổ một phát chắc nứt cả người. Nhưng Thanh Bình cũng không biết chuối được trồng ở đâu, bèn vác dao rảo rảo, chốc sau đã đi lan sang vườn nhà đối diện.
Hoàng tử Cáo Bé có trồng vài giống cây ăn quả sau vườn, cậu và Thái tử Cáo muốn mở rộng mô hình trồng trọt, dự tính sẽ bán cả trái cây. Hai cây chuối mới đi xin giống về được Duy Cương chăm rất kĩ, ngày cũng tưới bón cẩn thận nên vừa tươi vừa xanh.
Vác rựa chán chê một hồi, Thanh Bình nhìn thấy hai cây chuối nhỏ bên phía nhà Duy Cương. Nó cũng chẳng nghĩ nhiều, miễn là chuối thì sẽ lấy. Đôi mắt Thanh Bình sáng rỡ lên, chạy đến toan vung dao đốn cây thì bị tiếng hét thất thanh của Duy Cương ngăn lại.
"Anh Vịt, đừng anh Vịt ơi!!!"
Thanh Bình khựng lại, con dao theo đà rơi xuống, cán dao đập vào bàn chân làm cậu ta bị một vố đau điếng, ngồi phịch xuống đất kêu oai oái. Thấy Duy Cương chạy đến, theo quán tính, Thanh Bình xoay người muốn bỏ trốn vì sợ loài cáo. Nhưng cậu ta đau chân quá nên không đi được, cứ vừa lết trên mặt đất vừa la hét trong vô vọng:
"Việt Anh ơi! Anh ơi con cáo nó ăn thịt em! Anh ơi cứu em...!!!"
Bây giờ trong mắt Duy Cương, Thanh Bình không còn là con vịt to như mười con ngỗng hợp lại nữa, mà là một thanh niên cao lớn, thể hình dày dặn nhưng không hiểu sao lại tỏ ra sợ cậu đến thế. Tốc độ lết của Hoàng tử Vịt không thể nào so với hai chân lành lặn của Hoàng tử Cáo Bé. Duy Cương đã đến chặn đầu Thanh Bình từ lúc nào.
"Về nhà em đi, ở đây đến tối anh cũng không lết được về nhà Việt Anh đâu."
Duy Cương đề xuất như vậy và xoay người lại, ra hiệu cho Thanh Bình trèo lên lưng để cậu ấy cõng về.
"Về nhà mày rồi hai anh em chúng mày nấu chao tao chứ gì?" Thanh Bình lẩm bẩm.
"Bây giờ anh đang là con người mà?" Duy Cương nhíu mày.
Ừ nhỉ, Thanh Bình đã quên rằng bây giờ trong mắt mọi người, cậu không còn là con vịt nữa. Nhìn trời đã bắt đầu chuyển mưa, Thanh Bình suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chịu đồng ý để Duy Cương cõng về.
Duy Cương có thân hình cao to chắc nịch, nhưng trên vai cậu bây giờ cũng là một thanh niên vạm vỡ khác, cho nên bước chân của cậu thỉnh thoảng lại không vững khiến cho Hoàng tử Vịt sợ thấp thỏm.
"Anh Vịt đừng sợ, cáo bọn em không ăn thịt anh đâu. Hơn nữa em đã quen ăn chay rồi, cũng không có ý đồ gì xấu xa với anh hết...", Duy Cương vừa đi vừa nói với Thanh Bình, "Sao anh lại muốn chặt cây chuối nhà em thế?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Vnf | Nhật ký chăn vịt
FanficSáng hôm ấy, sân nhà Việt Anh xuất hiện một người tự xưng là Hoàng tử Vịt...