Ẩu đả

391 49 46
                                    

Sáng nay có cơn mưa lớn ghé qua, đã hơn sáu giờ mà vẫn chưa thấy ánh mặt trời, không khí lành lạnh dễ chịu này khiến ai cũng muốn ngủ nướng thêm một lúc nữa. Theo thói quen, Em bé Cún tỉnh giấc lúc gà gáy canh năm. Mọi ngày nó sẽ lẽo đẽo theo Hoàng tử Cáo bé xếp rau ra chợ bán, hoặc là vo gạo nấu cơm giúp Thái tử Cáo làm bữa sáng. Hôm nay cũng thế,  nó định nhổm dậy nhưng Duy Cương đã ngồi bên cạnh giường nó từ lúc nào.

"Ngủ thêm đi em, mưa nên nghỉ bán một hôm. Anh đã nấu bữa sáng rồi, khi nào đói thì dậy ăn nhé."

"Ngủ ngáy gì lắm, dậy uống sữa bắp đây nàyyyy"

Tuấn Tài nói vọng ra từ trong bếp, tay vẫn đang khuấy nồi sữa còn nóng hổi. Thái tử Cáo muốn tăng gia sản xuất nên đầu tư vào ruộng bắp ngô, hôm qua vừa sang đó thăm thú tình hình, gom được hơn mấy ký về, sẵn tiện thử công thức nấu sữa đem bán. Đình Duy thích uống sữa lắm, vừa nghe sữa là nó bật dậy, suýt thì làm anh Duy Cương ngả ngửa.

Mùi sữa bắp thơm lừng át cả mùi đất, xuyên qua màn mưa, bay đến ngôi nhà phía bên kia bờ ao. Hoàng tử Vịt đang cuộn tròn trên giường, đột nhiên cái mũi của nó nhô lên khỏi tấm chăn bông, khịt khịt mấy phát.

Hoàng tử Vịt chạy xộc ra sau bếp, thấy Việt Anh đang lúi cúi vo gạo, nó liền hí hửng hỏi:

"Anh, anh nấu cái gì à, thơm vãi chưởng."

"Tao nấu cơm." Việt Anh đáp, "Hình như nhà bọn Cáo nấu sữa bắp hay sao nhỉ, thơm..."

Chưa nói hết câu, Việt Anh đã chẳng thấy bóng dáng Thanh Bình đâu, chắc nó lại chạy sang nhà người ta xin ăn rồi. Nhục thật đấy, mang tiếng là người nhà mình mà lại suốt ngày chạy sang ăn chực bọn Cáo. Nghĩ thế, Việt Anh liền moi điện thoại trong túi quần, bấm tìm số của Duy Cương:

"A lô, Cáo em à? Nhà chúng mày sáng ra nấu cái gì mà thơm nức mũi chẳng cho ai ngủ thế? Mất cả giấc ngủ của tao, nên bây giờ thằng em tao phải sang đấy hỏi tội nghe chưa."

Giờ thì chúng nó sẽ phải nể mình khà khà khà, Việt Anh cười thầm trong bụng.

Hoàng tử Vịt đã đứng trước cổng nhà Cáo, thế nhưng nó nhận ra không chỉ có mỗi mình ở đó.

"Hiệp sĩ Vịt?"

"Hoàng tử Vịt?"

"Ai cho mày đi theo tao? Mách bố Vịt bây giờ!"

"Cái gì? Ai thèm đi theo mày, Vua Vịt bảo tao xuống đây bắt mày đấy nhé."

"Thế à, tao tưởng mày bị bố tao trục xuất cơ."

"À thế à?"

"À thế làm sao mà à?"

"Sao ở trên trời ấy."

"Đang mưa làm gì có sao?"

Dưới cơn mưa rào, cuộc giao tranh giữa hoàng tộc Vương quốc Vịt mở rộng phạm vi vì có thêm sự xuất hiện của Vương quốc Cáo và tiểu tộc Em bé.

"Cái bọn thấp kém này, tìm chỗ khác mà cãi nhau, đừng có làm loạn nhà ta!"

"Thằng kia trả con vịt nhựa cho tao!"

"Thôi các anh ơi đừng đánh... á... ẳng..."

Mây đã tan, mưa cũng tạnh, những tia nắng ngày mới len lỏi qua tán lá, chiếu thẳng vào huy hiệu sao vàng trên chiếc mũ kepi xanh của anh Đức Chiến. Khuôn mặt điển trai chiến đét ngày nào của anh đã phai nhạt, thay vào đó là hai quầng thâm mắt cùng với ánh nhìn chứa đầy tâm trạng của một người đầy tớ của nhân dân. Bên cạnh anh vẫn là chú công an Hoàng Đức với giao diện không có gì thay đổi.

Vnf | Nhật ký chăn vịtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ