Chụt chụt chụt

665 64 20
                                    

Xe trà sữa của Hoàng tử Cáo Bé đã bị đội quản lý thị trường để ý một thời gian, nhưng mãi đến tối hôm trước mới có cán bộ xuống làm việc. Anh đội phó mới lên chức tiếp nhận trường hợp này, trông anh có vẻ phấn khởi lắm.

"Xin chào, tôi là người của đội quản lý thị trường, Nhâm Mạnh Dũng."

Duy Cương và Tuấn Tài đứng hình nhìn người đối diện. Anh thanh niên cao lớn có đôi mắt sáng rực như hai ngọn đuốc, một tay cầm biên bản, một tay đưa ra chiếc thẻ ngành.

Chưa hết, phía sau còn xuất hiện thêm hai thanh niên nữa.

"Quan Văn Chuẩn, Cục Vệ sinh An toàn thực phẩm."

"Hoàng Đức đây!"

Duy Cương run cả tay, trong đầu đã tưởng tượng đến cảnh ba anh cán bộ sẽ lột da lông mình để làm áo choàng.

"Anh là Duy Cương phải không ạ?", Mạnh Dũng lật tờ biên bản ra, "Chúng tôi đến để kiểm tra về giấy phép kinh doanh và kiểm định chất lượng thực phẩm."

"Là cái gì ạ?", Duy Cương ngơ ngác hỏi.

"Tức là bây giờ anh đang kinh doanh trà sữa đúng không? Anh cần có giấy phép kinh doanh và bọn tôi phải kiểm định chất lượng của trà sữa anh bán, xem có phù hợp không, có chất cấm gì hay không thì anh mới được tiếp tục kinh doanh."

Quan Văn Chuẩn ôn tồn giải thích. Nhưng chỉ có mỗi anh Hoàng Đức mới hiểu được Duy Cương đang nghĩ gì trong đầu.

"Chúng mày phải in chữ ngược lại, thằng này nó mới đọc hiểu được."

Sau một hồi nói qua nói lại, chiếc xe trà sữa của Duy Cương bị tạm bế lên đồn, đến khi nào hoàn thành xong các loại thủ tục thì mới được bán trở lại.

Duy Cương phải chạy theo trao đổi với Hoàng Đức và Văn Chuẩn, vì cậu vẫn thật sự chưa hiểu gì cả, dù có học hỏi nhanh đến mấy thì ở thế giới loài người, Duy Cương vẫn chỉ là một chú bé người cáo mà thôi.

Mạnh Dũng ngồi trên ghế viết biên bản, lúc anh chuẩn bị rời đi, một cọc tiền được đặt xuống, xếp chồng lên trước mặt anh.

Tuấn Tài nhìn Mạnh Dũng (mà trong mắt hắn vốn chỉ là một tên loài người thấp kém), cao giọng nói:

"Cầm số tiền này và trả đồ lại cho em trai ta!"

Chỉ thấy anh cán bộ quản lý thị trường thở dài một tiếng, vỗ vỗ lên đầu Tuấn Tài:

"Thôi, đừng báo nữa, cất tiền đi kẻo lại khổ anh trai của em."

"Ngươi cần bao nhiêu, ta sẽ bảo phụ vương chuyển đến tận nhà ngươi!"

Tuấn Tài tức giận, lòng tự tôn của một hoàng tộc rực lên trong lòng Thái tử Cáo, sao tên người trần mắt thịt này dám vỗ đầu một người cao quý hơn hắn gấp trăm vạn lần chứ?

Nghĩ đoạn, Thái tử Cáo nghĩ bằng ấy tiền là chưa đủ, bèn đem thêm hai thỏi vàng đúc bày ra bàn. Thế nhưng Mạnh Dũng đã ra khỏi cửa từ lúc nào.

Phía Duy Cương đã được Văn Chuẩn giải thích kĩ càng. Bây giờ cậu chỉ còn nước đóng cửa thôi chứ chẳng còn cách nào nữa.

Vnf | Nhật ký chăn vịtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ