Truyện cổ tích về Cáo

496 55 16
                                    

Duy Cương vốn là Hoàng tử Cáo nhưng không được ghi tên trong gia phả hoàng tộc, vì cậu ta là con của thiếp thất đã mất tích của nhà Vua. Trước Duy Cương còn có nhiều anh chị khác nữa, cho nên mọi người thường gọi cậu là Hoàng tử Cáo Bé.

Hoàng tử Cáo Bé sống trong một toà lâu đài đơn độc giữa cánh đồng hoa oải hương, không thông với cung điện vương quốc Cáo, mà lại nằm sát bên vương quốc Vịt. Duy Cương từ nhỏ đã rất cô đơn, làm bạn với cậu chỉ có một bà nhũ mẫu mà thôi. Các anh chị đều không muốn chơi với cậu, vì chỗ ở của cậu quá xa.

Một ngày nọ, nhũ mẫu mang cho Duy Cương chiếc ống nhòm bà mua được ở chợ. Duy Cương rất thích nó, nhờ có nó mà cậu được quan sát thế giới bên ngoài.

Thứ đầu tiên Duy Cương nhìn thấy lại chính là Hoàng tử Vịt và bạn bè của cậu ấy.

"Bà ơi, trên đời lại có người trông giống con vịt thế ạ?", Duy Cương tròn mắt hỏi.

Nhũ mẫu mỉm cười đáp:

"Họ là người của vương quốc Vịt đấy."

"Oà, là vương quốc của mẹ phải không bà, ở đó chắc có nhiều vịt lắm bà nhỉ?"

"Ôi Duy Cương, tuy họ ở vương quốc Vịt, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy vịt đâu con ạ."

Vậy là lần đầu tiên trong cuộc đời mình, chú bé Duy Cương bị sang chấn tâm lý vì vương quốc Vịt mà cậu thường nghe nhắc đến lại không có bất kì con vịt nào như cậu tưởng tượng, ngoại trừ một cậu bé trông giống con vịt mà cậu nhìn thấy. Nghĩ đến đó, Duy Cương chỉ muốn oà khóc.

Mẹ của Duy Cương là người của vương quốc Vịt kết hôn cùng vua cha vương quốc Cáo, nhưng chẳng may mẹ cậu mất tích, nên Duy Cương rất nhớ mẹ. Trước khi đi, mẹ tặng Duy Cương một món đồ chơi có bánh xe và dây cót, mẹ bảo đây là con vịt. Duy Cương vô cùng yêu thích món đồ chơi này. Cho đến ngày kia, Duy Cương mang theo nó trốn khỏi lâu đài. Trên đường đi cậu gặp một cậu bé, cả hai cùng chơi với nhau món đồ chơi đó. Nhưng lính của nhà Vua Cáo đi tìm và bắt Duy Cương về, cậu đánh mất món đồ chơi từ lúc ấy.

Khi có được chiếc ống nhòm, không hôm nào mà Duy Cương không dùng nó để quan sát vương quốc Vịt. Thấy cậu bé giống vịt kia chơi với các bạn rất vui, Duy Cương cũng thích. Dần về sau, có lẽ cậu bé vịt đã phát hiện nên liên tục giơ nắm đấm với Duy Cương.

Từ đó Duy Cương luôn mong mỏi được khám phá thế giới bên ngoài. Năm cậu hai mươi tuổi, nhũ mẫu phải về cung điện chăm sóc cho Hoàng tử mới sinh, Duy Cương nhân cơ hội chạy trốn, tình cờ đến thế giới loài người.

Ra khỏi lâu đài của mình, Duy Cương nhớ lại ngày bé làm lạc mất món đồ chơi mẹ tặng, cậu quyết định đi tìm người bạn năm xưa. Nhưng trong kí ức của Duy Cương, người bạn ấy chỉ có một đặc điểm nhận dạng duy nhất là chiếc răng khểnh.

"Má thằng chó, lúc đấy bảo trả cho mình thì không chịu.", Duy Cương vừa đi vừa chửi.

Duy Cương là một thiếu niên thông minh, học hỏi rất nhanh. Ở thế giới khác không lâu, cậu đã học được cách mưu sinh như bất kì con người nào, lại còn học lỏm được cách người ta nói chuyện với nhau. Có một hôm, Duy Cương trông thấy một con vịt to chạy ngang nhà, cậu cảm thấy rất có cảm tình, liền học theo cô Lan hàng xóm khen nó một câu:

Vnf | Nhật ký chăn vịtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ