— Jisoo, dưới sảnh có người tìm cô kìa.
Khi Jisoo đang chuẩn bị đi ăn trưa thì đột nhiên bảo vệ thông báo là có người tìm cô. Hôm nay cả Jennie lẫn Lisa đều đã ra ngoài làm việc, nên Jisoo đang định đi ăn một mình. Jisoo có chút ngạc nhiên khi nghe bảo vệ thông báo, từ trước đến giờ đâu có ai đến công ty tìm cô bao giờ, umma Soo vẫn còn ở quê, appa Soo đi công tác vẫn chưa về. Rốt cuộc thì là ai nhỉ?
Thắc mắc thì thắc mắc, Jisoo vẫn nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi chạy ngay xuống sảnh, cô không có thói quen để người khác phải đợi.
Xuống đến nơi thì được bảo vệ hướng dẫn ra cổng trước công ty, đang ngó nghiêng xung quanh xem rốt cuộc là ai mà đến tận công ty tìm mình.
— Soo!_ Jisoo giật mình quay lại khi nghe thấy có ai đó gọi mình.
Vừa xoay người, Jisoo thậm chí còn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì đột nhiên, bóng một ai đó tiến đến ôm chầm lấy cô.
— Soo, Sohee nhớ Soo!
Vốn định đẩy cái người đang ôm mình ra, nhưng khi nghe người kia nói, Jisoo không có ý định đẩy cô ấy ra nữa, Jisoo nhận ra người này rồi.
— Soo cũng nhớ Sohee nữa. Sohee về lúc nào vậy? Ai đưa Sohee đến đây?
Jisoo đáp lại cái ôm của Sohee, kèm theo đó là hàng đống câu hỏi quan tâm cô bé hàng xóm của mình.
Nhưng Sohee không hề trả lời bất cứ câu hỏi nào của Jisoo cả, cô bé chỉ đứng đấy, ôm thật chặt lấy Jisoo. Có lẽ cô bé đã nhớ Jisoo rất nhiều. Và dường như một cái ôm là không hề đủ so với khoảng thời gian hai người xa nhau, Sohee thậm chí còn quay sang vùi mặt vào tóc Jisoo nữa.
— Được rồi Sohee, mau buông Jisoo ra đi. Con bé sắp nghẹt thở vì con rồi kìa.
Giọng một phụ nữ trung niên đột nhiên vang lên bên cạnh, đến lúc này, Jisoo mới nhận ra đi cùng Sohee còn có mẹ của cô bé nữa.
Nhìn thấy mẹ Sohee, Jisoo nhanh chóng buông cô bé ra để chào hỏi. Sohee mặc dù không muốn nhưng cũng đành buông Jisoo ra.
Bởi vì ngay khi vừa xuống sân bay, Sohee đã nằng nặc đòi đến gặp Jisoo, nên cả hai mẹ con cô bé vẫn chưa có gì bỏ bụng. Chính vì thế, Jisoo đã quyết định mời hai mẹ con Sohee một bữa cơm. Soo chỉ kịp nhắn với trưởng phòng Kim một cái tin xin nghỉ buổi chiều rồi nhanh chóng rời đi cùng Sohee.
— Con bé có vẻ đã nhớ cháu rất nhiều.
Mẹ Sohee mỉm cười khi nhìn thấy Sohee cứ nắm tay Jisoo suốt từ khi lên xe cho đến khi vào nhà hàng. Cứ ngỡ một năm qua, tiếp xúc với mọi người, con bé đã không còn phụ thuộc nhiều vào Jisoo nữa, nhưng có lẽ cho dù có tiếp xúc với hàng trăm hàng ngàn người đi chăng nữa, thì với Sohee, Jisoo vẫn là quan trọng nhất. Từ nhỏ Sohee đã chỉ có một mình, thật may vì Jisoo xem con bé như em ruột, Sohee có được người chị như Jisoo, bà cũng yên tâm phần nào.
— Cháu cũng nhớ Sohee mà, cháu có thấy tin tức về Sohee trên tv, em ấy dạn dĩ hơn ngày trước rất nhiều.
Jisoo mỉm cười vươn tay xoa đầu Sohee, em ấy không còn là cô bé ngày ngày đeo theo cô như trước nữa, bây giờ em ấy đã là một nghệ sũ dương cầm nổi tiếng rồi, thậm chí khi nãy bước vào nhà hàng, còn có người đến xin chụp ảnh cùng em ấy nữa. Thật may vì một năm trước Sohee đã không vì cô mà bỏ lỡ cơ hội được thực hiện ước mơ của mình.
Không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, nhưng lần gặp này, Jisoo cảm thấy Sohee dường như đã thay đổi. Jisoo không thể nói rõ là thay đổi ở điểm nào, chính là cảm giác rất khác so với trước kia.
Vì Sohee vừa xuống máy bay, Jisoo sợ cô mệt, nên sau khi ăn trưa xong, Jisoo chỉ dẫn hai mẹ con dạo quanh Seoul một vòng, sau đó ăn tối rồi về nhà.
Đến trước cửa nhà Sohee, cô vẫn cứ nắm chặt lấy tay Jisoo không buông khiến mẹ cô vô cùng khó xử:
— Sohee, mau buông tay để Jisoo về nào.
— Umma...vào... trước đi._ Sohee đưa tay cố đẩy umma mình vào nhà.
— Bác cứ vào trước đi ạ, cháu sẽ dẫn Sohee vào sau._ Thấy Sohee nhất quyết như thế, Jisoo cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười nói với mẹ Sohee.
Đến khi mẹ đã khuất bóng, Sohee lại lần nữa rướn người ôm chầm lấy Jisoo khiến Jisoo bật cười.
— Sohee nhớSoo đến thế hả?
— Uhm... Sohee...nhớSoo...nhiều lắm._ Sohee cố gắng diễn tả nỗi nhớ mà mình dành cho Jisoo, cô đã xaSoo của cô quá lâu rồi.
— Được rồi, Sohee mau vào nhà đi. Cuối tuầnSoo lại đến chơi nhé._ Jisoo vỗ lưng Sohee, cố thuyết phục cô bé vào nhà.
Nhưng Sohee nào có phản ứng trước lời của Soo, cô thậm chí còn ôm Jisoo chặt hơn. Môi mấp máy, nhẹ giọng thì thầm cùng Jisoo:
— Soo...vẫn...vẫn giữ... giữ... lời hứa chứ?
— Hửm?Soo đã hứa gì?
Vì Sohee hỏi quá bất ngờ, Jisoo thậm chí không thể hình dung nổi mình đã từng hứa gì với cô bé nữa.
— Soo...Soo nói...Soo nóiSoo...chỉ có...chỉ có mình Sohee thôi._ Sohee có chút gấp, hơi thở cũng mạnh hơn. Cô lo sợ rằng Jisoo đã quên đi lời hứa mà cô ấy đã hứa trước đây. Jisoo không thể quên nó được. Không thể!
— À,Soo nhớ rồi. Thì giờ Soo vẫn chỉ có một mình Sohee là em...
— Được rồi...Soo nhớ là được rồi. Sohee...vào nhà đây.
Jisoo vốn dĩ định nói rằng mình chỉ có duy nhất một cô em gái là Sohee thôi, nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị cô bé cướp lời. Thôi vậy, mấy lời tốt đẹp giữ trong lòng vẫn là tốt hơn. Mặc kệ, về nhà với Jendukie thôi nào. Cô nhớ Jendukie của cô quá rồi.
— Jendukie ơi, chị về rồi nè.
Jisoo vừa về đến nhà đã hí ha hí hửng gọi trưởng phòng Kim. Dạo gần đây, Soo cứ lấy cớ nhà mình không có ai rồi ăn dầm nằm dề ở nhà trưởng phòng Kim suốt không chịu về. Jennie có đuổi, cơ mà Soo có chịu về đâu. Cuối cùng trưởng phòng Kim đành bất lực trước sự lì lợm của cái tên kia.
— ...
Không có ai trả lời nhưng phòng thì vẫn sáng đèn. Jisoo cũng chẳng thắc mắc nhiều, trưởng phòng của cô vốn là người kiệm lời mà, chuyện Soo bị phũ là thường xuyên.
Jisoo tự nhiên mở cửa vào phòng, quả nhiên trưởng phòng Kim ở bên trong, chẳng qua là Jendukie của cô không thèm trả lời cô thôi.
— Jendukie , em đã ăn gì chưa?_ Jisoo tiến đến ngồi cạnh Jennie , nhẹ nhàng lên tiếng.
Jennie đột nhiên nhíu mày khi Jisoo bước đến, tay đang gõ bàn phím cũng vì thế mà khựng lại:
— Đi tắm đi!
— Huh?
Không phải cái bệnh huh hả của Jisoo lại tái phát đâu, lần này là Soo ngạc nhiên thật ấy. Tự nhiên người ta vừa về hỏi han ân cần như thế mà đột nhiên lại bảo người ta đi tắm. Đó cũng chuyện bình thường đi, cái chuyện bất thường ở đây là Jendukie của cô đang nói chuyện với âm giọng rất khó chịu. Cô làm gì sai sao? Hay là người cô có mùi khó chịu?
Nghĩ thế, Jisoo đưa mũi xuống ngửi thử. Không hề có mùi, ngược lại còn thơm phưng phức ấy chứ? Sao thế nhỉ?
— Jen...
Định lên tiếng thắc mắc, nhưng trông thấy Jennie chả có vẻ gì là đang muốn nói chuyện với mình, cuối cùng, Jisoo vẫn là quyết định đi tắm trước rồi nói chuyện sau.
Đến khi Jisoo lần nữa bước ra từ nhà tắm thì Jennie vẫn là dáng vẻ ban nãy, nghiêm túc ngồi trên giường, tay không ngừng gõ bàn phím. Nghĩ rằng trưởng phòng Kim bận làm việc nên mới căng thẳng như vậy, Jisoo cũng không muốn làm phiền, cho nên Soo liền ra ngoài rót một cốc nước.
“Cạch...”
“Cạch cạch cạch...”
— Jendukie !
Đi rót một cốc nước chỉ mất vài giây, thế mà khi quay lại, Soo phát hiện mình đã chính thức bị nhốt bên ngoài. Mà cái người bị nhốt thì chẳng biết nguyên nhân tại sao mình lại bị như thế.
— Jendukie , mở cửa cho chị. Em giận chị gì sao?
— ...
— Jendukie ơi...
— ...
— Jendukie ...
Mặc cho Jisoo cố ra sức năn nỉ ỉ ôi thì cái người bên trong vẫn chẳng hề có bất kì phản ứng nào. Và Kim Jisoo thì vẫn không biết được rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào mà lại bị nhốt ở ngoài như thế này, hôm nay thậm chí cô còn không gặp Jendukie của cô nữa mà, làm sao mà gây chuyện được.
Đứng mãi ở đây kêu gào cũng chẳng phải là cách, đột nhiên nhớ lại trước đây lúc tìm cách lấy cái lắc tay của Jennie , con bé Chaeyoung đã nhân tiện lấy cắp luôn cái chìa khoá dự phòng của cô ấy. Đúng vậy, tìm cái chìa khoá trước!
Quay trở lại cái người trong phòng kia, sau khi đóng cửa nhốt Jisoo bên ngoài thì Jennie cũng chẳng tốt hơn Soo là mấy. Mặc dù tay vẫn đang không ngừng gõ phím, nhưng trên màn hình chỉ toàn là những con chữ vô nghĩa, lực đạo gõ phím thì giống như đang muốn phá banh cái bàn phím ra hơn. Nói trắng ra, trưởng phòng Kim không phải đang làm việc, mà đang trút giận.

BẠN ĐANG ĐỌC
Jensoo;419
FanficCứ ngỡ những sai lầm của đêm ấy đã dứt. Ai ngờ được, một thứ tình cảm lại bắt đầu le lói trong tim Kim Jisoo. mình cover từ fic for one night