"Đừng...đừng....mà.. ĐỪNG....ưm" Nhật An giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi ước chán. Cơn đau khi người ập đến làm bạn kêu lên một tiếng
-"Nhóc tỉnh rồi à?" Vũ Thiên lên tiếng
-"Phong. Phong đâu rồi? Vũ Thiên tại sao anh lại ở đây. Vũ Phong ruốc cuộc ở đâu rồi" Nhật An lo lắng đến luốn cuốn.
-"Vũ Phong nó không sao. Đang ở trong phòng hồi sức ấy. Nhóc lo cho mình trước đi"
-"Đưa em qua đó đi" Nhật An vừa nói vừa ngồi dậy. Nhưng vừa cử động, cơn đau lập tức ấp tới
-"Ưm....."
-"Nhóc nghỉ ngơi trước khi đi"
-"Không. Em muốn gặp Phong. Đưa em đến đó đi mà".
-"Thôi được rồi được rồi. Nhóc nằm đó đi, anh đi lấy xe đưa" Vũ Thiên không khuyên được Nhật An, đành phải nghe theo.
Vũ Thiên đưa Nhật An đến phòng bệnh của Vũ Phong
Vũ Phong vẫn còn chưa tỉnh, trên đầu đeo băng trắng, chân trái bị bó bột và treo lên cao, một bên bờ vai cũng phải băng bó mít. Khuôn mặt đâu cũng thấy vết chém tím.
Phong nó không sao đâu, chỉ là tiêm hơi nhiều thuốc mê nên chưa tỉnh thôi. Với chút vết thương nhỏ này nó không chết được đâu.
Nhật An không nói lời nào, chỉ cứ như thế mà nhìn anh. Những gì xảy ra hôm đó, cả đời này chắc chắn cậu sẽ không bao giờ quên.
Cậu ở bên cạnh giường nắm lấy tay Vũ Phong. " Phong. Tại tui mà cậu mới ra nông nổi này. Hic...hic...hic.....hic...."
"Ngốc. Anh còn chưa chết mà. Cục An khóc cái gì thế" Giọng nói thều thào có chút yếu ớt vang lên làm cậu mừng gỡ mà ngẩng đầu lên. Vừa định nhào tới ôm Vũ Phong thì như nhớ ra điều gì đó nên đành thôi.
"Sao thế. Thấy anh vầy không xót à. Hehehe"
"Chúng ta đã chia tay rồi. Không còn dính dáng gì đến nhau nên đừng gọi thân mật như thế. Ơn cứu mạng của cậu tui nhất định sẽ đền đáp"
"Ơ.......lúc đó anh nói đùa thôi, nên là không tính nhá, không chia tay nữa". Vũ Phong cười
[Rồi xong luôn, cái thằng ngu này. Vũ Thiên đứng bên cạnh thí điều quỳ lạy cái thằng em của hắn. Muốn dỗ ny thì phải ngọt ngào, nhận sai, năn nỉ đồ chứ. Đâu phải cái kiểu ăn nói xà lơ này.]
Nhìn nụ cười của Vũ Phong, Nhật An càng nóng máu hơn. Rõ ràng muốn xin lỗi, nhưng thái độ xem chừng vẫn khá cợt nhả. "Nói chia tay thì chia tay, ruốc cuộc cậu coi tình cảm của tôi là cái gì. Là trò đùa của cậu à. Cậu vẫn luôn hậm hực việc tôi cấm cậu ăn chơi còn gì. Giờ chúng ta chia tay, tôi sẽ tìm người tôi không phải nhọc công, cậu cũng có thể tìm được một người chiều theo mọi sở thích của cậu. Chúng ta căn bản là không hợp nhau ngay từ lúc bắt đầu. Cậu yên tâm những gì tôi nợ cậu, tôi nhất định sẽ trả"
Vũ Phong nuốt nước bọt một cái. Nhìn qua Vũ Thiên [Thôi tiêu ròi. Tiêu thật ròi. Tởn tới già luôn. Anh còn không mau nói đỡ cho em vài lời]
[Hứ]. Vũ Thiên nhếch mép. [Thôi được, nể tình là anh em ruột nên anh sẽ giúp chú]
"An, nghe anh nói nè. Anh không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì, nhưng em nhìn xem, Phong nó rất yêu em luôn ý. Nó vì em mà không màn đến mạng sống, bất chấp hết tất cả để cứu em. Em cho nó một cơ hội sửa sai đi nà. Những người yêu cũ trước đây của nó không được như em đâu. Có đứa nó quen có 3 ngày rồi đá người ta á. Nhìn bé đó rất tội nghiệp luôn. Nên là giờ em cứ giả bộ yêu nó đi rồi trả thù. Em đag rất tức nó không phải sao? Có gì anh tài trợ roi cho. Roi của anh bao xịn".

BẠN ĐANG ĐỌC
Anh Yêu Em!
RandomCâu truyện kể về Hồ Vũ Phong- hotboy, đại ca học đường chuyên đi đánh nhau và học hành vô cùng vô cùng tệ và Lê Nhật An- một cậu học trò siêng năng, chăm chỉ và thành tích học tập rất tốt. Chúng ta hãy cùng đón xem câu truyện tình yêu của 2 bạn sẽ x...